Tưởng Cầm ở trong khách sạn liên tục một tuần, nếu nói đần ra cũng không sai. Bữa sáng giải quyết ở khách sạn, bữa trưa mua bừa một cái burger đối phó, bữa tối trực tiếp bỏ qua. Thời gian còn lại thì dùng để ngủ, ngủ không ngừng, như là muốn bù lại cho giấc ngủ của cả ba năm.
Trong lúc, Lưu Bình nghe ngóng được địa chỉ khách sạn từ Vưu Thiên Ái, vội vàng đến khuyên cô trở về, Tưởng Cầm không lên tiếng. Bà biết rõ tính của con gái, đành buồn bã thở dài, chỉ có thể để lại cho cô ít tiền, dặn cô nếu muốn trở về, lúc nào cũng có thể trở về, chỉ cần có bà ở đó, không ai có thể đuổi cô đi được cả!
Sau khi mẹ rời đi, Tưởng Cầm lại ngả đầu ngủ, không thèm nghĩ đến ngày mai, cuộc sống như vậy, cô đang cố gắng thích ứng, hơn nữa thích ứng cũng không tệ lắm.
Ngủ đến tối trời tối đất, cho nên mặt trời lặn, cô mới đứng lên, lấy một bộ đồ, tùy ý khoác lên người, đi đến tiệm ăn nhanh gần khách sạn.
Gọi một phần mì thịt bò, cô đàng hoàng ăn.
"Mẫu thiết kế mới mùa xuân năm nay của UT, sau khi lộ ra vụ sao chép, ngủ đông, ở ẩn mấy ngày, bộ thu đông vừa đẩy đi không lâu lại lần nữa đụng hàng với Hạ Không..."
Động tác Tưởng Cầm cừng ngắc, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tivi trên tường, dần dần nhíu mày lại.
Nhà họ tưởng, nếu như làm một tập đoàn tư doanh đứng đầy tỉnh, vẫn luôn gặp may mắn. Giày da nhà họ Tưởng cũng trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372085/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.