Nhận được giấy mời của học viện Danh Linh, Vy Hiên cầm trong tay một hồi lâu sau rồi cuối cùng lại ném vào trong ngăn khéo, lúc định đóng lại, chợt có người lấy nó ra.
“Đây là buổi tiệc chia tay hiệu trưởng cũ đã về hưu à?”
Vy Hiên quay mặt đi: “Ừ.”
Liên Cẩn Hành kẹp nó giữa hai ngón tay, anh đung đưa: “Sao lại không đi?”
“Em không thích những nơi như thế này, em sẽ gửi hoa sau.”
Liên Cẩn Hành trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi: “Vì lão Đoạn à?”
Với tình cảm giữa hiệu trưởng Y và lão Đoạn, ông ta về hưu thì không có lý do gì lão Đoạn không đến. Vy Hiên quay người đi, cô im lặng đứng một bên không nói tiếng nào.
Anh bước qua, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu như lão Đoạn rất quan trọng với em, thế thì đừng vì tức giận mà vô tình làm tổn thương ông ấy. Nếu như ông ấy không quan trọng thì cũng đừng vì ông ấy mà làm ảnh hưởng đến nguyên tắc làm việc của em.”
Vy Hiên nhìn anh, vẻ mặt cô có vẻ tủi thân: “Phải đi gặp ông ấy à? Nhưng bây giờ em chẳng muốn gặp ông ấy chút nào.”
Cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, giờ nào phút nào cũng ở bên cạnh anh, không muốn rời khỏi anh một giây nào cả. Chứ không phải lãng phí thờ gian quý giá để nghe ‘ông ngoại’ nói những chuyện trên trời dưới đất, nói về những hy vọng gửi gắm ở cô, mong muốn được nhìn thấy bóng dáng con gái mình trên người cô.
Liên Cẩn Hành vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372067/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.