Lúc đi đến trước cửa an ninh, Vy Hiên mới dừng lại, cô quay người nhào vào lòng anh, cọ đôi gò má vào lồng ngực anh rồi nức nở: “Cẩn Hành, đợi em về, biết không? Anh nhất định phải đợi em về đấy.”
Liên Cẩn Hành ôm cô, ánh mắt anh tựa như được phủ một lớp ánh trăng nhờ nhờ sáng: “Ừm.”
Trước lúc nước mắt sắp sửa rơi xuống, Vy Hiên buông tay ra, cô quay người nhanh chóng bỏ đi.
Cho đến khi bóng dáng của cô biến mất, Liên Cẩn Hành mới quay người lại, anh chậm rãi đi vào trong khu nghỉ ngơi rồi ngồi xuống, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trên trán…
Vy Hiên ngồi trong máy bay, cô tháo kính râm xuống, khóe mắt vẫn còn vương lại vệt nước mắt.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có một cơn kích động như muốn nhảy xuống bất kỳ lúc nào! Nhưng cô không thể, người ấy là ông Quinto, là người đối đãi với cô như thầy như ba, cô phải đi tiễn ông lần cuối cùng.
Nhưng còn Liên Cẩn Hành…
Hai mắt của cô lại nhòa lệ, cô vội vàng đeo kính râm lên.
Có người ngồi kế bên cô, quay đầu nhìn cô rồi lại quay mặt đi.
Vào lúc này, một tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt cô.
Vy Hiên sững sờ, cô lúng túng nhận lấy tờ khăn giấy rồi nói: “Cảm ơn.”
“Tôi vẫn còn rất nhiều, đủ cho cô khóc đến Sicilia.”
Nghe thấy giọng nói ấy, cô sững sờ, quay đầu lại nhìn người ngồi cạnh với vẻ ngạc nhiên: “Vũ?”
Tập Lăng Vũ nhìn cô, anh ta dùng ngón tay để lau giọt lệ còn vương trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372066/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.