Bọn họ vừa đi vào trong khách sạn, mới đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy người đàn ông bên trong, Vy Hiên bèn sững sờ.
Thấy thái độ của cô, Đoạn Bảo Chương chủ động cất tiếng: “Là ông đã kêu Viên Thành mời con đến.”
Vy Hiên nhìn Đoạn Viên Thành với vẻ ngạc nhiên, anh ta trầm mặc hai giây rồi nói: “Vy Hiên, anh là anh họ của em.”
Anh…Anh họ?
Đoạn Bảo Chương, Đoạn Viên Thành…đều mang họ Đoạn! Tại sao cô lại không phát hiện ra kia chứ?
Đoạn Viên Thành nhìn cô với vẻ áy náy: “Vy Hiên, xin lỗi em, anh không cố ý giấu em đâu, chỉ sợ em khó lòng chấp nhận mà thôi.”
Sau giây phút chấn động, Vy Hiên nhanh chóng thay đổi sắc mặt, Liên Cẩn Hành nhìn cô, anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô. Vy Hiên quay đầu nhìn anh, anh lắc đầu, cô cúi đầu xuống, hít sâu một hơi rồi nói: “Không cần xin lỗi, anh không làm gì có lỗi với tôi hết.”
Đoạn Bảo Chương nói: “Hai anh em không sao là được rồi. Các cháu ra ngoài đi, để tôi nói chuyện riêng với Vy Hiên.”
Liên Ẩn Hành nhìn cô, dùng ánh mắt để hỏi xem cô có đồng ý hay không.
Vy Hiên mỉm cười an ủi anh: “Em sẽ ra ngay thôi.”
Anh gật đầu, Đoạn Viên Thành đến đẩy xe lăn, cũng có thể vì người này là anh họ của Vy Hiên nên Liên Cẩn Hành cũng không từ chối
Trong phòng lại trở nên im lặng một cách ngột ngạt.
Đoạn Bảo Chương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Dường như cậu Liên có vẻ không tươi tỉnh lắm.”
Biết ông muốn nói gì, Vy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372068/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.