“Tôi thuyết phục bản thân rất lâu, mới đem chuyện Vũ làm với tôi thành một chuyện ngoài ý muốn; mới có dũng khí lần nữa đứng bên cạnh Cẩn Hành! Tôi không qua hiểu đối với phần tình cảm này, khảo nghiệm như thế nào mới tính là tình cứng hơn vàng. Nhưng tôi hiểu rằng dù có chịu nhiều áp lực hơn nữa, tôi cũng không thể vượt qua rào cản đó... đứa trẻ, chính là rào cản đó.”
Ánh mắt của Vy Hiên lạnh nhạt, nhìn mặt bàn, giọng nói cũng lạnh đi: “Cho dù tôi dùng tất cả mọi cách chứng minh đứa bé là của Cẩn Hành, tô cũng sẽ không cảm thấy may mắn... Anh ấy vốn có thể có được hạnh phúc và kỳ vọng, nhưng lại xảy ra loại chuyện éo le như này, lúc nào cũng nhắc nhở anh ấy về những chuyện đã qua mà không phải ác mộng.”
“Tôi thường suy nghĩ, nếu như không phải là tôi, cuộc sống của Cẩn Hành sẽ càng hạnh phúc trọn vẹn hơn.
Dương Mạn Tinh lẳng lặng nghe, điếu thuốc trên tay đã cháy hết, cô ấy ấn đuối thuốc vào trong gạt tàn.
Cái gì cũng không cần nói, cô ấy trong khoảnh khắc này hiểu được cô.
“Đi tìm anh ấy đi.” Dương Mạn Tinh đứng dậy, phần bụng đã nhô lên nên trông cô ấy có vài phần vụng về, cô ấy nói: “Cô cảm thấy cô liên lụy đến anh ấy, nhưng anh ấy lại thấy, cô chính là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của anh ấy... Đời người, phải gặp được một người có bản lĩnh khiến cô đau đến thấu tim gan, mới không uổng phí một lần sống trên đời.”
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372024/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.