Phóng viên truy hỏi: “Tổng giám đốc Tập! Tin đó là thật sao?”
Mắt của Vy Hiên híp lại, nhìn sang anh ta, có loại xúc động muốn tuyên bố.
Ánh đèn flash lấp lánh không ngừng, anh ta kéo cô rảo bước đi vào tiểu khu, Tuyết Chi lập tức cản phóng viên muốn đuổi theo lại.
Hành lang vẫn tối mờ, anh ta và cô mặt đối mặt, sắp không nhìn rõ mặt mũi rồi.
Nhìn anh ta, cô hỏi: “Tin tức là cậu tung ra.”
Tập Lăng Vũ ánh mắt co lại, sự lạnh lùng biến mất, thay vào đó là nụ cười nhàn nhạt: “Tôi ở trong lòng của em, chính là người tồi tệ thế sao!”
Vy Hiên lẳng lặng nhìn anh, vốn nên tức giận, cô lại rất bình tĩnh.
Nhưng sự bình tĩnh này, khiến anh ta sợ hãi. Nếu như ngay cả hận cũng không có, vậy bọn họ trước đây còn có cái gì?
Anh cáu kỉnh quay mặt đi: “Đi thôi, tôi đưa em về...”
“Không cần.” Vy Hiên đi vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, anh ta dùng hai tay mở ra, đứng ở cửa, nhìn thẳng vào cô.
Giống như thợ săn đang truy đuổi, hoặc bắt được con mồi, hoặc bị cắn ngược lại, mất đi tính mạng! Anh ta không có lựa chọn, chỉ có thể phát triển.
Kéo cô từ trong ra, anh ta nói từng câu từng chữ: “Không phải là tôi tung tin tức ra! Tôi có thể đào khoét vết sẹo của mười mấy năm trước, bởi vì trên người tôi cũng có, cho nên, em đau, tôi cũng đau! Nhưng, tôi sẽ không làm tổn hại đến con của tôi với em!”
“Nó không phải con của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372023/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.