Khi Vy Hiên bước vào, lướt qua người Lương Côn Tịnh, người ở sau cụp mắt, mím chặt môi, lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó rời khỏi.
Vy Hiên đi vào, nhìn thấy ông cụ nằm trên giường, sắc mặt không quá tốt, cực kỳ hốc hác, nhưng đôi mắt vẫn có rất sáng và có thần.
“Ngồi đi.” Liên Thủ Vọng lên tiếng.
Vy Hiên ngồi xuống: “Sức khỏe của ông như thế nào rồi?”
“Bây giờ còn chưa chết được.” Liên Thủ Vọng giống như khiêu khích, nhưng Vy Hiên biết, ông cụ này khi giở chứng thì thái độ nói chuyện với ai cũng đều không tốt.
Cô bình tĩnh nói: “Vậy ông phải tiếp tục giữ gìn.”
Liên Thủ Vọng nhìn cô, môi mím chặt lại từ từ nhếch lên, dần dần, ông cụ nói: “Cô đến tìm Cẩn Hành?”
Vy Hiên cũng không giấu diếm: “Phải.”
Liên Thủ Vọng khẽ cười vô thức hai tiếng, chậm rãi mở miệng: “Cô nhóc, ta bây giờ trong tình trạng này rồi, ta nói với mấy lời thật lòng với cô.”
“Ta rất hiểu cháu trai của ta, nó hiếm khi thích một cô gái như vậy, ta nến ủng hộ nó. Tuy nhiên, ta cũng biết rõ, cho dù ta không đồng ý, nó căn bản cũng sẽ không nghe ta, thậm chí, sự cố chấp của ta sẽ ép nó càng xa hơn!” Nói xong, ông cụ lắc đầu: “Không thỏa đáng.”
Vy Hiên im lặng lắng nghe, ông cụ tiếp tục nói: “Đến hôm nay, ta vẫn có thái độ đó, nó muốn lấy ai là chuyện của nó, cháu trai của Liên Thủ Vọng ta, đã định sẵn sẽ không bị người khác quay vòng!” Ánh mắt nhìn sang cô, lời nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372025/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.