Hai người vừa nói vừa cười, Tuyết Chi vừa ngước mắt lên thì thấy cách đó không xa có một bóng người lén lén lút lút, tưởng là phóng viên theo dõi chụp lén, cô liền cau mày, nhét Coca cho Vy Hiên: “Cầm lấy!”
Cô cởi giày cao gót nắm chặt trong tay, nhẹ nhàng bước tới đó, đánh người đàn ông đang ngồi xổm trong bụi cây một trận.
“Chụp lén nè! Cho chụp lén nè!”
“Á---không phải... cô hiểu lầm rồi... tôi không phải chụp lén…”
Đối phương là một chàng trai, tuổi còn trẻ, trùm chiếc mũ của áo hoodie trên đầu, đang ôm đầu tránh né gót nhọn của Tuyết Chi.
Vy Hiên đi tới: “Bỏ đi, bọn họ cũng vì miếng cơm thôi.”
Tuyết Chi thở hổn hển mà lùi về sau, ném giày cao gót xuống đất, sau đó xỏ chân vào: “Tớ không nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy rồi thì không thể buông tha cho bọn họ được! Sau này thấy một lần là đánh một lần!”
Chàng trai quay người lại, nhìn thấy Vy Hiên, lại vội vàng cúi đầu xuống, tay chân lúng túng, ngón tay xoắn xuýt, nhỏ tiếng nói: “Tôi không phải là phóng viên... Tôi là fan của cô…”
Vy Hiên và Tuyết Chi đều sững sờ, sau đó mới nhìn kỹ chàng trai, không có máy ảnh, không có ba lô, quả thực không giống một phóng viên.
Phát giác ra mình có thể đã thật sự đánh nhầm người rồi, Tuyết Chi vén vén mái tóc dài, hắng cổ họng: “Vậy cậu ngồi xổm ở đây nhìn lén cái gì?”
“Tôi chỉ là muốn nhìn cô Phạm thôi…”
Vy Hiên cười, có hứng thú mà nhìn cậu ta: “Lúc này, cậu còn dám đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372017/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.