Miệng của Vy Hiên bị nhét thứ gì đó, tay bị trói, càng vùng vẫy càng siết chặt.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi phía trước, thân hình cao to mập mạp, chen ra cả chỗ ngồi, trên mặt nở một nụ cười đắc thắng.
“Có cô rồi, tôi không tin tên tiểu tử Tập Lăng Vũ đó không đến! Hừ hừ, chỉ cần cậu ta đến, ông đây sẽ giết chết cậu ta!”
Vy Hiên nghe mà đáy lòng lạnh lẽo, âm thầm cầu nguyện, hy vọng Vũ đừng quan tâm đến cô, đừng có xuất hiện!
Thật ra kết quả, cô rất là rõ.
Sau khi nhận được điện thoại của Trình Hạo, Tập Lăng Vũ từ chối mọi sự sắp xếp cho buổi chiều, theo lời ông ta nói, lập tức một mình lái xe đến nơi đã hẹn.
Trong một khu nhà xưởng bỏ hoang, Vy Hiên bị trói vào ghế, ngồi một mình bơ vơ ngồi giữa nhà xưởng trống trải.
Cánh cửa lớn bằng sắt đã bị gỉ được đẩy ra, ánh mặt trời chiều chiếu xiên vào, anh đứng trong ánh sáng màu đỏ cam.
Vy Hiên híp mắt lại, trong lòng đầy phức tạp và bi ai không thể tả.
Cô không muốn làm tổn thương anh ta, không muốn mắc nợ anh ta, chỉ muốn thoát ra khỏi khuôn khổ ràng buộc của nhau, không còn dây dưa nữa. Nhưng mọi thứ lại đi ngược với ý nguyện, muốn thoát khỏi nó, nhưng không thể thoát được.
Nhìn thấy Vy Hiên, đôi mắt của Tập Lăng Vũ đỏ hoe!
Anh lập tức bước tới, hai má căng cứng: “Đám khốn kiếp đó có động vào em không?”
Anh vươn tay định kéo mảnh vải trong miệng cô, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372018/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.