Cái Na sau khi tưới xong mấy chậu cây thì ra cổng ngóng mợ hai, nó đi hẳn ra phía ngoài đứng chờ thì hình ảnh trước mặt khiến nó hét toáng lên. Mấy người bên trong nghe tiếng cái Na gào thét kêu cứu thì chạy vội ra thấy Dần nằm xõng xoài ra đất, phần sau gáy còn bị chảy máu nữa. Trước tình hình cấp bách nhưng bà Liên vẫn bình tĩnh chỉ đạo người đưa Dần vào trong băng bó cẩn thận và mời người tới khám, sau đó nhắc con trai thứ ba với Na đi đón Ngọc ngay.
Lúc này ở nhà kho của xưởng may, sau một cơn ngủ dài thì Ngọc cũng tỉnh dậy, có điều trước mắt cô lúc này là một khoảng tối thui. Đưa tay sờ sờ cảm nhận thì cô mới nhận ra là mình vẫn ở kho hàng, không biết bây giờ là mấy giờ, mà sao cô ngủ quên ở đây mà mọi người trong nhà không ai đi kiếm chô nhỉ? Mấy câu hỏi tại sao cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô mà không có ai trả lời thay, quá hoảng hốt nhưng Ngọc vẫn cố gắng lần mò ra chỗ cửa thì phát hiện cửa kho đã bị khóa. Vẫn cố gắng kiên trì, Ngọc đưa tay lay cửa kêu cứu nhưng dù cho cô có kêu khàn cả giọng, đập cửa rát cả tay thì đáp lại cô vẫn là một màn đêm tĩnh mịch…
Cô cái gì cũng không sợ nhưng lại sợ nhất là bóng tối, Ngọc sợ hãi co ro một chỗ không dám nhúc nhích, ngồi yên lặng để nghe tiếng bước chân xem có bác trông coi đi qua còn gọi cầu cứu nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-troi-cho/3176389/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.