Người quản kho thấy khí thế mợ hai của nhà họ Phạm thì vội vàng lắp bắp nói:
– Vâng…vâng…mợ hai!
Nghe tới hai chữ cậu hai là người nào đó chân tay run lẩy bẩy, giờ thì có mấy cậu cả cũng không bằng hai từ cậu hai kia. Người quản kho khó khăn mở từng kiện hàng thì cô vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc lạnh lùng quay ra nói với Dần:
– Anh giúp tôi kiểm tra hàng cho nhanh, cái nào không được loại hết!
– Vâng, thưa mợ!
Mọi người tất bật kiểm tra thì giữa chừng thấy cậu cả và cậu ba về tới nơi nhưng Ngọc vẫn ra hiệu cho anh Dần tiếp tục công việc thì cậu cả không nhịn được mà quát tháo ầm ĩ:
– Mấy người làm gì đó? Tại sao hàng đã đóng từng kiện lại tháo hết ra thế kia?
Người quản kho thấy cậu cả quát lên thì càng run sợ, bị kìm kẹp giữa hai bên đến khổ sở nhưng vẫn cố gắng giải thích:
– Thưa… Thưa cậu! Là mợ hai bảo chúng tôi bỏ ra kiểm tra!
– Ai nói mày cũng nghe hả? Mày thích bị nghỉ việc đúng không?
– Thưa… Không ạ… Nhưng lời mợ hai nói tôi không dám trái lệnh!
– Ở xưởng này ai là người to nhất?
– Là … Là cậu!
– Vậy tại sao mày lại không nghe lời tao?
– Tôi…
Ngọc thấy cậu cả vô lý ép người thì không giữ im lặng được nữa, cô dừng tay nói thẳng ý tứ đóng góp nhưng cũng là nêu rõ quyền hạn trách nhiệm của mình khi tới đây:
– Cậu cả! Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-troi-cho/3176387/chuong-9.html