"Hàn Triều Minh đi đâu vậy ạ? " cô muốn biết anh đi đâu nên hỏi bà Cẩm mong được biết câu trả lời 
"À, thiếu gia đi làm rồi ạ.." 
" vâng ạ... cháu biết rồi" 
"Um...." bà Cẩm bối rối 
" có chuyện gì vậy ạ?" 
"Um.. thiếu gia bảo..khi nào cô tỉnh thì điện cho thiếu gia" 
" vâng , cháu điện ngay" cô cười tưới lấy điện thoại ra điện vào máy anh 
[Alo ] một chất giọng lạnh vang lên 
"Em đây , anh muốn nói gì với em vậy?" 
[Tôi muốn nói cho cô nhớ một điều cuộc hôn nhân này chỉ kéo dài 4 năm với cả tôi cũng không có yêu hương gì cô đâu đây chỉ là tôi bị ép mà thôi ] giọng anh vẫn lạnh như vậy thật sự là hù người mà 
" không phải vì anh cũng yêu em nên....nên... mới kết hôn sao?" 
[cô nên bớt ảo tưởng đi!] 
Cô đứng hình không biết nói gì thì Hàn Triều Minh đã cúp máy 
*anh....ấy...anh ấy* 
Từ lúc đó cô như người vô hồn sống lủi thủi trong nhà, cô đơn và buồn bã , anh thì không qua tâm gì đến cô chỉ xem cô là cái gai trong mắt 
Và thế đã 1 năm rưỡi choi qua 
"Alo, Lâm Tuyết đây" cô bất máy , lúc này là 8h sáng cô đang ngồi trên bàng trang điểm 
[Em hả,anh đây]Lâm Hải đáp qua điện thoại 
"Anh gọi em có chuyện gì không?" 
[Không có gì chỉ là nữa năm rồi không gặp....anh...Anh nhớ em quá thôi] im lặng một lúc rồi lên tiếng 
"Anh..." cô hơi ngạc nhiên vì rất lâu rồi Lẩm Hải không nói như vậy với cô 
[Gặp anh có được không?] 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tren-danh-nghia/250424/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.