Anh bước xuống nhà, mặt của Hàn Triều Minh vẫn lạnh như tiền 
"Bà cẩm, làm cho tôi tô cháo " anh vừa nói vừa ngồi xuống bàn ăn 
"Vâng,tôi làm ngay" 
"Cô ta..." 
"Ai thưa câu chủ? Cậu đang nói Hàn phu nhân ạ! Cô ấy đợi cậu về từ tối đó! Mà cậu chủ đi đâu không về vậy ạ?" 
Hàn Triều Minh im lặng không trả lời, bà Cẩm hiểu ý cũng không dám hỏi thêm 
" À mà ,sau này......." 
----------- 
" cạch" 
Lâm Tuyết vừa mới tắm ra, mặt cô bây giờ rất đen"mặt mình....xấu vậy à" vừa lau đầu vừa lẩm bẩm,cô tự hỏi sao anh lại làm mặt lạnh với mình, cô bước xuống nhà lúc này anh đã ăn xong tô cháo 
 Anh bước lên phòng, mắt anh có vẻ mỏi, anh không hèm nhìn cô một cái mà bước lên phòng ,cô lại thấy buồn*sau anh ấy lại tránh mình* 
"Chào Hàn phu nhân, phu nhân vẫn chưa ăn gì , để tôi nấu cho phu nhân cái gì đó nhé" 
"Phiền dì quá, dì còn nhiều việt phải làm mà để cháu tự nấu cho ạ! " cô cười với Luân Cẩm 
"Ơ...phu nhân biết nấu ạ?" Bà thấp mắt hỏi vì những tiểu thư đài cát điều chỉ nhờ vào cha mẹ chả làm được gì 
"Cháu biết chứ ạ!! , cháu từng là đầu bếp trong nhà hàng đó! " đi lại chỗ bà không nhanh không chậm ,vừa đi vừa nói 
"Thôi,thôi dì để con nấu cho, không sao đâu mà!" Cô đi ra sau lấy hai đẩy lưng bà cẩm đi 
" vậy...vậy phu nhân cẩn thận" bà cẩm nói 
"Vâng" cô cười cho bà yên tâm, rồi đi lại tủ lạnh 
*hum...chỉ còn rau, đậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tren-danh-nghia/250423/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.