Gặp nhau, quen nhau giữa biển người mênh mông chính là duyên.
Lưu lạc giữa hồng trần lại không lãng quên chính là duyên.
Gặp gỡ, là một kiếp nạn hạnh phúc, cũng là một nét đẹp sai lầm.
Quên nhau, là một sự khởi đầu hoang mang, cũng là sự kết thúc trong trẻo.
Trịnh Vũ Kình như một xác không hồn , nhìn căn phòng tưởng tượng cô gái nhỏ đã làm những việc trong ngày .
Nghẹn ngào , cay cay sống mũi , có giọt nước mắt thương nhớ tuôn rơi .
Nếu như cậu có thể quay lại , tớ làm gì cũng được . Cậu muốn gì tớ cũng sẽ cho , kể cả tính mạng này .
Bạch Tiểu Mễ , tớ nhớ cậu rồi , tớ xin lỗi , cậu quay về được không ?
Giá như mọi thứ có thể bắt đầu lại , Trịnh Vũ Kình này sẽ không phụ Bạch Tiểu Mễ .
" Bạch Tiểu Mễ , dù cậu sống hay chết , tớ cũng sẽ tìm cậu . Dù là chân trời góc bể , dù là lên núi đao xuống biển lửa . "
Phó Tử Hiên về tới nhà đã 9 giờ tối , Phó Luật ngồi nhâm nhâm trà đợi anh , vẻ mặt buồn bã .
" Tử Hiên , Bố nhớ tiểu tổ tông , con xem khi nào con bé Khả Uyên dẫn nó tới ? "
" Cô ấy dẫn Thần Thần đi du lịch rồi , có lẽ tuần sau sẽ về . "
Anh mệt mỏi xoa thái dương , vừa đi tới cầu thang thì bố kêu lại .
" Từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thanh-mai-truc-ma-cua-cau-chu-phuc-hac/2968449/chuong-32.html