Phải chăng cô chưa từng cố gắng ...?
Hạ Tử Ngôn lau đi những giọt lệ trên má , đứng dậy mặc quần áo ra ngoài .
Phó Tử Hiên đứng trên lầu nhìn thân hình nhỏ bé ấy cầm sấp giấy đi trong màn đêm . Anh hút một hơi thật dài , bên dưới toàn là những tàn thuốc lá .
Lúc này , anh mới bình tĩnh lại nhớ đến những gì mình đã nói với cô , đột nhiên muốn tự tát mình một bạt tay . Chỉ là trước mặt cô , anh không thể kiềm chế bản thân .
Đã 10 giờ hơn rồi , vậy mà dám ra ngoài ?
Phó Tử Hiên cười mỉa mai , người ta không biết bảo vệ bản thân . Anh lấy tư cách gì mà nói chứ ?
Ánh mắt dừng ở tượng hình nam nữ nắm tay nhau được trưng trên bàn , anh siết chặt bàn tay , với lấy chiếc áo chạy ra ngoài .
Hạ Tử Ngôn vừa đi vừa dán trên tường những tờ giấy " Tìm người . " Đi từ nhà cô đến bãi biển , các nhà hàng bên phía đông , các hẻm nhỏ , đường lớn .
Cứ như vậy , cô không ngừng nghỉ đi từng nơi , từng nơi bằng đôi chân của mình .
Màn đêm đầy sao giờ đã có chút ánh sáng , ánh sáng của bầu trời .
" Tử Ngôn . "
Cô quay lưng lại , mỉm cười bất ngờ . " Sao anh ở đây ? "
Trịnh Vũ Kình đưa sấp giấy lên , hai người cùng nhau bật cười .
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thanh-mai-truc-ma-cua-cau-chu-phuc-hac/2968447/chuong-33.html