Bạch Tiểu Mễ nhìn mình trong gương , thân hình yếu ớt mặc trên người bộ đồ giản dị . Gương mặt trắng bệt không giọt máu , mỉm cười :" Anh cứu tôi để làm gì ... ? Rút cuộc tôi cũng không biết tôi có thể làm gì trên thế giới này ? "
" Cô có sao không ? Ngất xỉu à ? " Ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng , sốt ruột .
" Không sao . " Cô nhanh chóng lau mặt , thay bộ quần áo của các cô gái cho mượn . Vừa bước ra liền thấy anh dựa vào tường ngắm nhìn ra ngoài .
Lãnh Thiên Vũ bất ngờ nhìn cô , tròng mắt cũng sắp lòi ra :" Tôi thật nghi ngờ bộ áo bà ba này thiết kế riêng cho cô . "
Bạch Tiểu Mễ phì cười , cảm kích nhìn anh .
" Tôi muốn ra ngoài dạo ."
" Không được , sức khỏe cô còn yếu . "
" Anh muốn tôi chết ngột à ? "
Hai người tranh cãi qua lại , cuối cùng Lãnh Thiên Vũ cũng giơ tay đầu hàng .
Bạch Tiểu Mễ vừa đi vừa hít thở không khí trong lành , những người dân ở đây rất giản dị , hòa đồng và thân thiện . Trên đường đi họ đều hỏi thăm sức khỏe của cô , dặn dò đủ điều . Đột nhiên nảy sinh một cảm xúc khó diễn tả , ngọt ngào chăng ?
Đây là một thôn nhỏ rất đơn sơ . Người đàn ông thì đánh bắt cá , phụ nữ thì làm nghề thủ công . Cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thanh-mai-truc-ma-cua-cau-chu-phuc-hac/2968445/chuong-34.html