Chương trước
Chương sau
Chương 1361

Thấy Tô Nhược Hân mệt đến mềm nhữn như một vũng nước anh mới buông tha cho cô, sau đó nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô, cô ngủ thiếp đi rồi.

Rõ ràng thức dậy chưa được bao lâu nhưng lại ngủ mất rồi.

Hạ Thiên Tường nhìn dáng vẻ này của Tô Nhược Hân thì rất muốn đánh cô một trận.

Nhưng lúc cánh tay vừa giơ lên thì cuối cùng vẫn không đành lòng, đánh vào mông cô.

Thật sự không nỡ mà.

Cô gái này chắc chắn là người ông trời pháo đến để giày vò anh.

Cho nên mới khiến anh không làm gì được cô.

Hạ Thiên Tường ngồi dậy, mắt chạm phải chiếc lọ nhỏ đang chứa con sâu kia thì lập tức lấy đi.

Nhưng lại bị một bàn tay giữ lấy, quay đầu lại đã thấy Tô Nhược Hân mơ màng mở mắt ra, sau đó lại lẩm bẩm bảo: “Anh đừng chạm vào nó, nó vẫn còn có chỗ dùng đến, à, hai chiếc lọ anh tìm được sắp được dùng đến rồi, nhanh thôi…

Cô nói mãi nói mãi rồi lại ngủ thiếp đi.

Vậy mà lại đột ngột thức giấc được, Hạ Thiên Tường phục cô thật rồi.

Nhưng mặc dù Hạ Thiên Tường đã quyết định không chạm vào chiếc lọ đó nhưng quan sát lại là chuyện phải làm.

Con sâu màu đen lúc này đang bò trên bề mặt của bã thuốc trong bình.

Nghĩ đến việc chính nó đã khống chế Lục Diễm Chi làm ra những chuyện tồi tệ với Hạ Thiên Hương thì Hạ Thiên Tường rất muốn giết chết nó ngay lập tức.

Nhưng nhớ đến lúc nãy Tô Nhược Hân nói nó còn chỗ dùng đến, chiếc lọ anh tìm được cũng cần dùng đến thì dây thần kinh của anh bỗng nhiên căng chặt.

Chẳng lẽ trong đầu Lục Diễm Chi vẫn còn sâu sao?

Không chỉ một con mà là hai con?

Nếu không thì Tô Nhược Hân bảo anh tìm hai chiếc lọ thủy tinh trong suốt có nắp để làm gì?

Đúng vậy, bây giờ anh đã hiểu vì sao Tô Nhược Hân bảo anh tìm thứ đó rồi, đó là vì nếu chiếc lọ không có nắp thì căn bản sẽ không chứa được nó.

Nếu không có nắp thì nó sẽ bò ra ngoài bất cứ lúc nào.

Đợi đi, đợi Tô Nhược Hân tỉnh lại thì anh sẽ biết hai chiếc lọ còn lại dùng để làm gì.

Nếu như để anh biết Tô Nhược Hân làm vậy là để đuổi anh đi thì chắc chắn anh sẽ khiến cô hối hận.

Tô Nhược Hân hắt xì trong mơ, lầm bầm trở mình rồi ngủ tiếp: “Thiên Tường, có sâu kìa, có rất nhiều là đằng khác…”

Nghe thấy có rất nhiều sâu, một người đàn ông như Hạ Thiên Tường cũng cảm thấy da đầu tê liệt.

Nếu đầu của Lục Diễm Chỉ còn rất nhiều sâu vậy há không phải còn phải chịu giày vò sao.

Nhưng căn bản Tô Nhược Hân không trả lời được bất cứ một nghi ngờ nào của anh.

Gô vẫn chìm sâu vào giấc ngủ.

Cô gái đang ngủ say trông như một thiên sứ vậy, khiến anh không đành lòng làm gì cô cả.

Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.

Ôm lấy eo cô kéo vào lòng, để Tô Nhược Hân ngủ ngon hơn.

Trong vòng tay anh, cô mới có thể ngủ thoải mái đến thế.

Có lẽ là quá mệt nên Tô Nhược Hân ngủ thẳng giấc cho đến lúc chạng vạng tối, mặt trời đang lặn nơi phía tây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.