Chương trước
Chương sau
Chương 1362

Sau đó lúc ngồi phắt dậy, cô thấy Hạ Thiên Tường đang ôm lấy máy tính làm việc trên sofa phía đối diện.

“Mấy.. mấy giờ rồi?”

“Đã qua giờ cơm tối rồi.” Hạ Thiên Tường bỏ máy tính xuống, đôi chân dài bước về phía Tô Nhược Hân.

Từng bước chân như đang bước trên trái tim Tô Nhược Hân, cô nhớ lại sự trừng phạt của người đàn ông này, gương mặt đỏ bừng lên: “Anh… anh đừng qua đây.”

Giờ này cô còn có chuyện rất quan trọng cần xử lý, tuyệt đối không thể làm… làm chuyện đó với Hạ Thiên Tường được.

Dáng người cao lớn của Hạ Thiên Tường ngồi xuống mép giường, cánh tay dài đưa đến kéo Tô Nhược Hân vào lòng, anh cúi đầu nhìn gương mặt cô: ‘Sợ gì chứ?”

Tô Nhược Hân vội vàng kéo chăn đắp lên người: “Không sợ gì cả, chỉ là đầu chủ tịch Lục vẫn còn một con ấu trùng, nếu như trong khoảng thời gian ngắn không hút nó ra thì…

Sau đó Hạ Thiên Tường đặt cô xuống đất, lấy quần áo mặc lên người cô, từng món từng món một, mặc vô cùng nhanh chóng nghiêm túc, còn nghiêm túc hơn khi cô tự mặc nữa.

Sau đó anh bế cô đến lầu ba.

Nhưng trước khi rời khỏi căn phòng này vẫn không quên hai chiếc lọ thủy tinh mà cô bảo anh đi tìm.

Chuyện đầu Lục Diễm Chỉ vẫn còn một con ấu trùng Tô Nhược Hân không nói với ai cả.

Lý do chỉ có một chính là muốn Lục Diễm Chi thoải mái.

Nếu Lục Diễm Chi không biết thì sẽ sợ hãi nữa.

Nếu như biết trong đầu mình vẫn còn một con, vậy thì trước khi hút ấu trùng đó ra, chắc chắn Lục Diễm Chỉ sẽ luôn nơm nớp lo sợ.

Cho nên có những lúc không biết là tốt nhất.

Tốc độ của Hạ Thiên Tường rất nhanh.

Đúng vậy, cho dù đang bế Tô Nhược Hân nhưng động tác đi lại vẫn nhanh hơn cô tự đi.

“Lần này em không được đuổi anh nữa, cho dù em có đuổi anh anh cũng không đi.”

Tô Nhược Hân ngoan ngoãn kéo lấy cánh tay Hạ Thiên Tường, an ủi nói: “Anh yên tâm đi, lần này em sẽ không đuổi anh đi đâu, cũng sẽ không cho anh đi”

Nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô lại khiến Hạ Thiên Tường cảm thấy có vấn đề: “Có phải em đang suy nghĩ xem làm thế nào đuổi anh đi đúng không? Em mơ đi.”

Tô Nhược Hân đúng là khóc không ra nước mắt: “Lần này chủ tịch Lục sẽ không gặp nguy hiểm, em cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, em không cần đuổi anh đi.”

“Tô Nhược Hân… Hạ Thiên Tường nghe đến đấy thì cắn răng nghiến lợi gọi một tiếng.

Lúc này Tô Nhược Hân mới phản ứng được rằng mình đã nói sai.

Câu “Lần này chủ tịch Lục sẽ không gặp nguy hiểm, em cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì” đã gián tiếp nói cho Hạ Thiên Tường biết trước đây cô đuổi anh đi đúng thật là không muốn anh thấy cô gặp nguy hiểm.

Cô cụp mắt: ‘Hạ Thiên Tường, anh nhịn trước đi, đợi khi em hút ấu trùng trong đầu chủ tịch Lục ra rồi anh mới dạy dỗ em có được không?” Cô dỗ dành cầu xin Hạ Thiên Tương, lúc này cô rất cẩn thận.

Dáng vẻ nhỏ bé kia khiến Hạ Thiên Tường giận không được mà không giận cũng không xong, anh chau mày nhìn cô: “Bắt đầu từ bây giờ tốt nhất em đừng chọc giận anh, nếu không em sẽ hối hận đó.”

“Vâng, không chọc giận anh, em sẽ ngoan mà.” Tô Nhược Hân cười hi hi, muốn dịu đi phần nào uy thế Hạ Thiên Tương với mình.

Hạ Tam đi theo phía sau, đầu cúi xuống, mắt chỉ dám nhìn mũi giày.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.