Chương trước
Chương sau
“Chúng tôi đều nghe theo lời của cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ muốn chúng tôi làm gì thì chúng tôi sẽ làm cái đó.” Mấy người khác nghe thấy Đường Minh Hạo hỏi bọn họ, bọn họ liên tục gật đầu bày tỏ thái độ.
“Được rồi, vậy thì mấy ông đều đến đây, tôi có lời nói với mấy ông.” Rốt cuộc tiểu quỷ Đường Minh Hạo cũng đã hài lòng, giờ phút này trên mặt của tiểu quỷ không còn loại đau lòng và ấm ức của lúc nãy nữa.
Khóe môi của Cố Ngũ hung hăng kéo ra, quả nhiên vẻ đau lòng và ấm ức lúc nãy của tiểu quỷ đều là giả vờ hết.
Nhưng mà cho dù có biết là tiểu quỷ giả vờ, lúc này Cố Ngũ cũng không có lựa chọn nào khác, dù sao anh ta cũng đã trực tiếp bày tỏ thái độ với tiểu quỷ rồi, cũng không thể đổi ý nữa.
Cố Ngũ nghe thấy lời nói của Đường Minh Hạo, cũng cất bước đi đến trước mặt Đường Minh Hạo?
“Ông dừng lại đó, đừng có đến đây, cứ đứng ở đằng đó đi.” Chỉ là Đường Minh Hạo đột nhiên lại chỉ về phía Cố Ngũ, không cho phép Cố Ngũ đến gần.
“Tại sao vậy?” Cố Ngũ trực tiếp bị choáng váng, tại sao lại không cho anh ta đến đó, anh ta bị chê rồi hả?
Ở Diêm môn, ngoại trừ lão đại, mọi thứ đều do anh ta định đoạt, thật ra thì bình thường lão đại rất ít khi quản chuyện của Diêm môn, cho nên tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của Diêm môn đều là do anh ta quyết định, hiện tại anh ta bị ghét bỏ như thế, bị ngăn cách ở bên ngoài?. Cập nhật truyện nhanh tại _ T R U M t r u y e n .co m _
Cái này còn có đạo lý nữa không?
Anh ta phải đi đâu để đòi lý lẽ đây chứ?
“Ông không nên biết kế hoạch tiếp theo của tôi thì mới tốt, tôi sợ là ông sẽ âm thầm báo cáo với Dương Tầm Chiêu, nói đơn giản một chút, tôi không tin tưởng ông.” Đường Minh Hạo nhìn Cố Ngũ, một câu nói phải gọi là lý lẽ hùng hồn.
“Không phải, bọn họ đều nghe theo lời của tôi, tôi có thể...” Lúc này trong lòng Cố Ngũ cũng vô cùng phiền muộn, cái này gọi là chuyện gì đây chứ?
“Không phải là lúc nãy ông vừa mới nói người của Diêm môn đều nghe theo lời của tôi hả?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp đánh gãy lời của Cố Ngũ.
Cố Ngữ: "..."
Anh ta không muốn nói chuyện với tiểu quỷ này nữa đâu.
Thật sự quá xem thường người khác.
“Ông không thể nghe lén được, còn nữa, ông không thể lén lút gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu, nếu không thì..." Đường Minh Hạo nhìn Cố Ngũ, trực tiếp uy hiếp, khí thế tràn ngập trông có vẻ rất dọa người, cũng rất có lực uy hiếp.
Một đứa nhỏ năm tuổi mà lại có khí thế như vậy, làm cho Cố Ngũ trực tiếp ngây ngẩn cả người. Mặc dù là Cố Ngũ thấy trong lòng khổ sở, trong lòng phiên muộn, nhưng mà nhìn thấy cậu chủ nhỏ như thế này, thật ra thì trong lòng của Cố Ngũ rất kiêu ngạo.
Không hổ là con trai của lão đại, nếu như sau này cậu chủ nhỏ có thể tiếp quản Diêm môn, vậy thì chắc chắn có thể phát triển Diêm môn tốt hơn.
Cố Ngũ âm thầm hít vào một hơi, thôi bỏ đi, cứ tùy ý để tiểu quỷ muốn làm gì thì làm, dù sao đi nữa thì tiểu quỷ cũng chỉ là một đứa nhỏ mới năm tuổi mà thôi, cũng không có khả năng gây ra chuyện gì quá lớn.
Hơn nữa, tiểu quỷ và lão đại là ba con ruột của nhau, là người một nhà chắc là tiểu quỷ cũng sẽ không làm quá đáng, đến lúc đó lão đại cũng không trách tiểu quỷ gì đâu.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, cuối cùng tâm trạng của Cố Ngũ cũng đã thả lỏng một chút, sau đó Cố Ngũ tự giác đứng cách xa một chút, tuyệt đối không nghe lén.
Mấy người khác đều đi đến gần trước mặt tiểu quỷ Đường Minh Hạo, tiểu quỷ Đường Minh Hạo hạ giọng nói gì đó với bọn họ.
Mặc dù Cố Ngũ đã quyết định là sẽ không nghe trộm, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng của bọn họ trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thấy tò mò, nhịn không được mà nghiêng người ra phía trước dò xét muốn nghe ra cái gì đó, nhưng mà giọng nói của Đường Minh Hạo thật sự quá nhỏ, Cố Ngũ không thể nghe thấy một chữ nào hết.
Khóe miệng của Cố Ngũ nhịn không được mà giật giật, tiểu quỷ làm việc rất cẩn thận, rất chu đáo, tuổi còn nhỏ mà đã không đơn giản rồi.
Nếu như đã không nghe lọt được một chữ nào, thế thì Cố Ngũ cũng không cần phải làm chuyện vô ích nữa. Đấu với tiểu quỷ Đường Minh Hạo cả nửa ngày, miệng cũng khát, Cố Ngũ liền bưng ly nước ở trên bàn mà uống.
“Cái gì chứ? Cậu kêu chúng tôi bắt cóc lão đại hả?” Nhưng vào đúng lúc này cậu trai tên Đại Xuân đang đứng thứ hai chính giữa còn ở bên cạnh Đường Minh Hạo, có thể bởi vì quá kinh ngạc cho nên trực tiếp kêu lên một tiếng.
Lời này của Đại Xuân vừa mới thốt ra, Cố Ngũ bị dọa run lên một cái, nước vừa mới uống vào trong miệng trực tiếp phun ra ngoài, mà ly nước đang câm ở trong tay cũng đã rơi xuống đất vỡ nát bấy.
Tình huống gì vậy chứ?
Tiểu quỷ muốn bắt cóc lão đại?
Hơn nữa còn để người của Diêm môn đi bắt cóc?
Tiểu quỷ đây là đang ăn miếng trả miếng?
Lão đại để cho người ta bắt cóc tiểu quỷ, sau đó tiểu quỷ lại kêu người ta đi bắt cóc lão đại?
Oan oan tương báo đến khi nào mới hết đây.
Nhưng bọn họ lại là ba con ruột.
Đường Minh Hạo nghe thấy tiếng hét của Đại Xuân, lông mày có hơi nhíu lại: “Ông còn có thể kêu lớn đến đâu nữa.”
“Cậu chủ nhỏ, tôi xin lỗi, tôi, tôi chỉ là quá giật mình mà thôi, lúc nãy tôi bị kinh ngạc.” Đại Xuân đứng ở giữa thật ra cũng rất vô tội, anh ta không phải là cố ý la to, mà cậu chủ nhỏ nói quá mức dọa người.
“Cậu chủ nhỏ, có chuyện từ từ thương lượng với nhau.” Cố Ngũ vốn cho rằng dù sao thì tiểu quỷ Đường Minh Hạo chỉ là một bé trai mới năm tuổi, sẽ không gây ra chuyện gì quá lớn, nhưng mà vừa mới nghe thấy lời nói của Đại Xuân, Cố Ngũ cảm thấy hình như là mình đã đánh giá thấp sức chiến đấu của tiểu quỷ rồi.
“Không có thương lượng, tôi đã quyết định rồi, lúc nãy ông đã nói là sẽ nghe theo tôi, hiện tại dự định muốn ngăn cản tôi à?”
Đường Minh Hạo nhìn Cố Ngũ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trầm xuống, biểu cảm kia đặc biệt nghiêm túc, vô cùng nghiêm trọng, nhìn có vẻ như là sẽ không thương lượng.
“Cậu chủ nhỏ muốn bắt cóc lão đại, cũng không đơn giản như vậy đâu. Nếu như đến lúc đó làm lớn chuyện rồi thì sẽ không hay đâu.” Lúc này trong lòng của Cố Ngũ phải gọi là vô cùng sợ hãi, chuyện bắt cóc có thể đùa giỡn được à?
“Đúng vậy, tôi biết bắt cóc Dương Tầm Chiêu không có đơn giản như vậy, cho nên chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng, trước tiên phải mai phục cho thật tốt.” Đường Minh Hạo nghe thấy lời nói của Cố Ngũ, chẳng những không thay đổi chủ ý mà trong lòng còn có kế hoạch.
“Cậu chủ nhỏ, cậu nghe tôi nói đi, chuyện này không thể đùa giỡn được đâu.” Cố Ngũ hung hăng hít vào một hơi, lại còn muốn mai phục từ sớm nữa hả? Cái này thật sự là muốn tìm chết nè!
“Đúng vậy, vì không để Dương Tầm Chiêu nhận ra mấy ông, chờ một lát nữa mới ông phải che mặt lại hết, chỉ lộ ra hai con mắt, sau đó ngoại hình bên ngoài của mấy ông cũng phải được thay đổi một chút.” Lần này Đường Minh Hạo trực tiếp không thèm để ý đến Cố Ngũ, hoàn toàn không thèm nhìn Cố Ngũ, hiện tại Đường Minh Hạo đang nói kế hoạch của thằng nhóc.
Cố Ngũ nghe thấy lời nói của tiểu quỷ Đường Minh Hạo, hai mắt mở thật to, không phải đó chứ, còn phải để cho người của bọn họ ngụy trang nữa?
Nếu đến lúc đó lão đại không nhận ra bọn họ là người của Diêm môn ngay lập tức, đến lúc đó nếu như lão đại thật sự ra tay, chỉ sợ là sẽ có người bị thương.
Cố Ngũ tuyệt đối không muốn nhìn thấy tình huống như vậy.
“Cậu chủ nhỏ, tiểu tổ tông nhà tôi, cầu xin cậu đó, tôi có thể không làm được không?” Cố Ngũ cảm thấy giờ phút này cho dù có như thế nào thì anh ta cũng nhất định sẽ ngăn cản tiểu quỷ lại.
“Không thể.” Chỉ là Đường Minh Hạo trực tiếp trả lời anh ta một câu, không có chỗ để thương lượng.
“Mấy người các ông phải đến gần đây một chút, để tôi nói cho mấy ông nghe kế hoạch cụ thể.” Đường Minh Hạo không thèm để ý tới Cố Ngũ nữa, lại gọi mấy người khác đến gần mình, như này rõ ràng muốn ngăn cách Cố Ngũ ở bên ngoài.
Việc này không thể để cho Cố Ngũ biết được...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.