Anh ta đã thật sự đã liều cả mạng sống của mình để thông báo cho lão đại, hi vọng là lão đại có thể hiểu được nỗi khổ tâm của anh ta.
“Quan sát người thật kỹ cho tôi, như là xem tù vậy đó, xem thật nghiêm.” Nhưng mà cậu ba Dương ở đầu dây bên kia điện thoại dường như cũng không nhận ra được ám chỉ của Cố Ngũ, cậu ba Dương ra lệnh thông qua điện thoại, mệnh lệnh đó nghe rất vô tình, rất máu lạnh, ít nhất là đối với cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo hiện tại là như vậy.
Sau đó cậu ba Dương trực tiếp cúp điện thoại.
Có lẽ là lúc nãy cậu ba Dương xem là ám chỉ của Cố Ngũ là lời nói thật, cậu ba Dương có thể tự động cho rằng thực lực của Đường Minh Hạo thật sự rất mạnh, có lẽ là thực lực của Đường Minh Hạo cũng làm cho Cố Ngũ phải khuất phục.
Cho nên chắc là lúc nãy cậu ba Dương không có nghĩ gì nhiều.
Cố Ngũ nhìn điện thoại đã bị lão đại cúp máy, đôi mắt nhanh chóng chớp chớp, rồi lại chớp chớp, anh ta vừa nghe thấy cái gì đây chứ?
Lúc nãy lão đại nói cái gì?
Rõ ràng anh ta đã nói như vậy rồi, tại sao lão đại lại còn không hiểu?
Lão đại còn dặn dò bọn họ phải xem người cho cặn kẽ cẩn thận?
Lời nói này lọt vào trong tay của tiểu quỷ Đường Minh Hạo...
Cố Ngũ ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Minh Hạo, nhìn thấy lúc này ở trên mặt của Đường Minh Hạo lại có nhiều thêm mấy phần ý cười, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/867052/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.