Chương trước
Chương sau
Chuyện tối hôm nay thật sự rất kỳ quái, đến nước này rồi, không ai dám tự đâm đầu vào họng súng, ngay cả anh Mặc cũng thôi rồi, bây giờ ai còn dám đi cướp với cậu ba Dương nữa chứ?!
“16,5 tỷ lần thứ nhất, 16,5 tỷ lần thứ hai…” MC phản ứng lại, bắt đầu đọc giá, ông chủ đã dặn dò phải cho cậu ba Dương một ân tình, MC cảm thấy cơ hội này không tệ, sợ anh Mặc ở phòng bao số 10 lại nhảy ra gây rối lần nữa, cho nên tốc độ nói cũng nhanh hơn một chút.
Nhưng mà ngay lúc MC gọi giá lần thứ ba, vẫn có tiếng chuông vang lên.
MC sửng sốt, nhanh chóng ngước nhìn phòng bao số 10.
Mà mọi người có mặt ở đây cũng theo bản năng gần như đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía phòng bao số 10.
“Mọi người đừng nhìn tôi, lần này không phải tôi nhấn chuông.” Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp của Thành thiếu chủ ngồi ở phòng bao số 10 đầy ý cười, anh biết ngay người trong phòng bao số 11 cũng nhắm về phía Dương Tầm Chiêu, cho nên anh mới đồng ý với Cường không đấu giá tiếp.
Anh không đấu giá nữa, cũng không đồng nghĩa với việc anh bỏ cuộc.
Anh nhường cơ hội cho người ở phòng bao số 11, quả nhiên người ở phòng bao số 11 không làm anh thất vọng.
Tốt lắm, tốt lắm, cực kỳ tốt!!
MC nghe anh nói thế mới lấy lại tinh thần, phát hiện ra là người trong phòng bao số 11 nhấn tiếng chuông khi nãy, vừa mới nghe đến tiếng chuông, phản ứng đầu tiên của anh ta là nghĩ đến anh Mặc ở phòng bao số 10, không để ý đến mấy chuyện khác.
Mọi người cũng phát hiện lần này là người trong phòng bao số 11 nhấn chuông, không phải anh Mặc ở phòng bao số 10.
Mọi người lại hoảng sợ trước tình cảnh này, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Hết người này đến người khác đều đến kiếm chuyện với cậu ba Dương sao?
Đầu tiên là anh Mặc ở phòng bao số 10, bây giờ lại đến phòng bao số 11.
Không phải lúc nãy phòng bao số 11 đã nói là trượt tay nhấn nhầm so? Vậy bây giờ lại làm sao đây? Cũng trượt tay nhấn nhầm à?
Tần suất trượt tay hình như hơi bị cao rồi đúng không?
Đây là hội đấu giá, không phải cái chợ chồm hổm!!
“Lão đại, phòng bao số 11 cũng muốn kiếm chuyện kìa?” Cố Ngũ nhìn lão đại nhà anh, rõ ràng lão đại đã nói đừng để ý đến người ở phòng bao số 11, nhưng bây giờ xem ra người trong phòng bao số 11 cũng muốn kiếm chuyện với lão đại.
Cậu ba Dương hơi nhíu mày lại, anh rất chắc chắn lúc nãy anh không hề nghe nhầm, đó là giọng của Sở Bách Hà.
Sở Bách Hà rất thân thiết với Hàn Nhã Thanh, tuy Sở Bách Hà thích quậy phá, nhưng chắc là cũng không đến mức đối đầu trực tiếp với anh trong hoàn cảnh thế này.
Hoặc là Sở Bách Hà cũng thích cây trâm ngọc này.
Nhưng anh định mua cây trâm ngọc này về tặng cho Hàn Nhã Thanh, cho nên chắc chắn sẽ không nhường, cho dù đối phương có là ai thì anh cũng sẽ không nhường.
“Mua nó về.” Cậu ba Dương nói thẳng, ý tứ đã rất rõ ràng.
“Đã hiểu.” Cố Ngũ nhận được lênh lập tức nhấn chuông lần nữa.
Lần này, tiếng chuông lại vang lên ngay sau đó, nối bước cực kỳ nhanh, giống hệt với những lần trước đó.
Điểm khác nhau duy nhất chính là lần này không phải là anh Mặc ở phòng bao số 10, mà đã đổi thành phòng bao số 11.
“Minh Hạo, con thật sự muốn tranh với cậu ba Dương sao?” Sở Bách Hà ngồi trong phòng bao số 11 nhìn Đường Minh Hạo, sắc mặt có hơi phức tạp, xem ra bé Hạo vẫn chưa từ bỏ kế hoạch của cậu bé, vẫn muốn tranh đấu với cậu ba Dương.
Bởi vì lúc nãy đã có chuyện của anh Mặc, bây giờ Minh Hạo lại đối đầu với cậu ba Dương thì mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng, càng phức tạp hơn.
Hơn nữa cuối cùng bé Hạo còn muốn để cậu ba Dương trả tiền, bây giờ Sở Bách Hà cảm thấy có hơi lo lắng.
Nhưng cô không thể cản Đường Minh Hạo được, cô biết tuy bé Hạo còn nhỏ, nhưng lại rất có chủ kiến, chuyện bé Hạo đã quyết định, đến cả Thanh Thanh cũng không thể thay đổi được.
Đường Minh Hạo không nói gì, chỉ liên tục nhấn chuông, dùng hành động trả lời Sở Bách Hà.
Tốc đố nhấn chuông của Đường Minh Hạo cũng không chậm hơn anh Mặc ở phòng bao số 10 chút nào, bây giờ Cố Ngũ cảm thấy máu cả người đang sôi sục, cho nên tốc độ nhấn chuông của Cố Ngũ cũng rất nhanh, trong lúc nhất thời xung quanh chỉ nghe được tiếng chuông.
Lần này xem ra còn kịch liệt hơn lần trước gấp mấy lần, bởi vì sau anh Mặc, lại có người trong phòng bao số 11 nhảy ra chống đối với cậu ba Dương, làm cho bầu không khí càng trở nên căng thẳng, cũng càng thêm kỳ quái!!
Lần này, MC không nói gì nữa, dứt khoát mở màn hình lên.
Bây giờ tất cả mọi người ở đầy đều ngồi đờ ra đó, không nhúc nhích chút nào, mọi người giống như biến thành bức tượng điêu khắc, chỉ có mấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, thỉnh thoảng sẽ hơi nhúc nhích một chút!!
Tình cảnh tối hôm nay hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, cậu ba Dương, người mà ngày thường chẳng ai dám chọc đến, tối hôm nay lại đột nhiên có một đám người nhảy ra dám đối đầu một cách trắng trợn.
Còn có chuyện gì kích thích hơn chuyện này không?!
Còn có chuyện gì kỳ quái hơn chuyện này không?!
Trên màn hình, con số liên tục thay đổi, cây trâm ngọc này có giá khởi điểm khá thấp, mỗi lần đấu giá chỉ tăng lên 1,5 tỷ, nhưng vì cậu ba Dương và người trong phòng bao số 11 đều không có ý định dừng lại, hơn nữa hai bên nhấn chuông rất nhanh, cho nên chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, giá của cây trâm ngọc đã hơn 60 tỷ.
Hơn nữa nhìn tình hình này thì hai bên vẫn chưa có ý định dừng lại.
Mọi người vừa ngẩn ra vừa hơi khó hiểu, lúc trước khi cậu ba Dương đối đầu với anh Mặc ở phòng bao số 10, lần nào cũng đạt đến một giá trị nhất định là sẽ dừng lại.
Sau đó cuối cùng đều là anh Mặc ở phòng bao số 10 đấu giá thắng với cái giá rất cao!
Theo lý thuyết bây giờ đã đấu giá đến mức giá cao như vậy rồi, cậu ba Dương cũng nên ngừng lại, nhưng vì sao bây giờ cậu ba Dương vẫn chưa dừng lại nữa?
Vậy định đấu giá đến mức giá như thế nào?
Tiếng chuông của hai bên đang vang lên nhanh chóng không ngừng, không có chút do dự nào, trong chớp mắt, giá trên màn hình đã lên đến 90 tỷ.
Số lần hai bên đấu giá đã quá nhiều rồi.
Cái giá này đôi với một cây ngọc trâm, thật sự là một cái giá trên trời.
Hơn nữa chuông của hai bên vẫn vang lên không ngừng, giá trên màn hình còn tăng lên nhanh chóng.
Không ai biết cuối cùng giá cả sẽ ngừng lại ở con số bao nhiêu!!
Bây giờ mọi người đều xem ngu người luôn rồi, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp, mỗi người đều sợ sẽ bỏ lỡ chỗ đặc sắc nào đó.
“Dương Tầm Chiêu có ý gì chứ? Lúc cạnh tranh cùng tôi lần nào cũng dừng lại trước, lần này vì sao Dương Tầm Chiêu lại không dừng?” Thành thiếu chủ ngồi trong phòng bao số 10 cũng xem ngu người rồi, không hiểu rõ Dương Tầm Chiêu là có ý gì.
“Có lẽ cậu ba Dương thật sự muốn cây trâm ngọc này.” Cường cũng rất ngạc nhiên, mà bây giờ Cường cũng chỉ nghĩ đến một khả năng này mà thôi.
Bởi vì cậu ba Dương không phải Thành thiếu chủ, cậu ba Dương không phải loại người xúc động, cho nên bây giờ cậu ba Dương làm thế này cũng chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là cậu ba Dương thật sự muốn cây trâm ngọc này, mà không phải chỉ vì muốn chơi Thành thiếu chủ như mấy lần trước.
“Anh nói đúng.” Thành thiếu chủ sững sờ, rất đồng ý với ý kiến này của Cường: “Tôi cảm thấy Dương Tầm Chiêu muốn mua cây trâm ngọc này về để đi lấy lòng cô cả nhà họ Đường.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.