“Anh nói đúng.” Thành thiếu chủ sửng sờ, rất đồng ý với ý kiến này của Cường: “Tôi cảm thấy Dương Tầm Chiêu muốn mua được cây trâm ngọc này để đi lấy lòng cô cả nhà họ Đường.” Vào những lúc Thành thiếu chủ không quá buông thả tùy ý thì vẫn rất khôn khéo giỏi giang.
“Nếu bây giờ tôi đi đấu với Dương Tầm Chiêu, tôi chắc chắn sẽ thắng.” Thành thiếu chủ nhìn thấy cảnh này, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Dựa vào cái kiểu đấu giá của Dương Tầm Chiêu lúc này, anh chắc chắn sẽ thắng được, sao anh lại hết tiền vào đúng lúc này chứ, thật là đáng tiếc.
Lần này Cường cũng không cãi lại Thành thiếu chủ nhà anh, rõ ràng Cường cũng đồng ý với ý kiến này của Thành thiếu chủ.
“Nhưng mà cái người ngồi trong phòng bao số 11 cũng hay thật, nhìn tình hình này là đang định chơi tới cùng với cậu ba Dương à? Anh nói coi cuối cùng thì cây ngọc trâm này sẽ đấu giá đến bao nhiêu? Có thể vượt qua món đồ ngọc thời Chu Hán tôi đấu giá lúc nãy không?” Thành thiếu chủ bắt đầu suy nghĩ lung tung, đương nhiên, rõ ràng anh rất muốn nhìn thấy kết quả này.
Nói đúng ra là, Thành thiếu chủ rất muốn thấy cảnh cây trâm ngọc này bị nâng đến mức giá giống với món đồ ngọc thời Chu Hán anh đấu giá thắng lúc nãy, cuối cùng còn do Dương Tầm Chiêu trả tiền.
Nếu thật là thế, vậy thì quá sung sướng!!
Cường liếc mắt nhìn Thành thiếu chủ nhà anh, môi nhịn không được hơi giật giật, Thành thiếu chủ đang nghĩ cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866920/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.