Dương Tầm Chiêu không biết vì sao hôm nay Đường Vũ Kỳ đột nhiên hỏi vấn đề như thế, nhưng anh cũng không cảm thấy Đường Vũ Kỳ nói có gì không đúng, anh vốn xác định chuyện này nên muốn anh thề gì đó cũng không sao.
Lúc này khuôn mặt u ám của ông cụ Dương có thể nhỏ giọt xuống, đôi mắt trừng Vũ Kỳ, ánh mắt kia sắc bén đáng sợ, hiện tại ông ta tin chắc con nhóc này cố ý.
Đường Vũ Kỳ đối diện với ánh mắt của ông cụ Dương thì không hề sợ hãi, tuy rằng cô bé còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ lá gan lại không nhỏ.
Dưới ánh mắt đáng sợ của ông cụ Dương thì Đường Vũ Kỳ lại ngọt ngào hỏi một câu: "Ba, vậy ba có thể chuyển Dương Thị cho con không?"
Vừa rồi ông cụ Dương ghét bỏ cô bé là con gái, muốn cướp cô bé về nhà họ Dương, còn muốn chia cắt ba mẹ, muốn cho ba cưới người phụ nữ khác, ghét bỏ cô bé là con gái, không muốn giao Dương Thị cho cô bé.
Bọn họ càng sợ cái gì thì hiện tại Đường Vũ Kỳ càng muốn làm, chú Mộ Dung Tri đã nói nếu muốn làm cho một người tức giận thì cứ cướp đi thứ người đó quan tâm nhất là được.
Sắc mặt của ông cụ Dương không thể miêu tả bằng từ khó coi, ông trừng mắt nhìn Đường Vũ Kỳ, hiện tại rốt cuộc ông tin chắc con nhóc này cố ý, con nhóc này cố ý chọc giận ông?
Nhưng ông nghĩ Dương Tầm Chiêu làm bậy thế nào cũng không thể lấy Dương Thị ra đùa giỡn, Dương Tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866854/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.