Chương trước
Chương sau
"Vậy hiện tại đứa nhỏ này..." Bà cụ Dương lại nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, đứa nhỏ này thật là xinh đẹp, cũng rất đáng yêu làm cho người ta yêu thích, nếu đây là con của Tầm Chiêu thì phải mang về nhà họ Dương.
Chỉ tiếc là con gái!
"Bà đi làm xét nghiệm trước, nếu đó là con cháu nhà họ Dương thì sẽ mang về nhà." Ông cụ Dương nghĩ đây không phải là chuyện gì lớn.
"Được." Bà cụ Dương chậm rãi gật đầu.
Đường Vũ Kỳ nghe bọn họ nói chuyện thì miệng nhỏ chu lại, có ý gì?
Cứ mang về nhà?
Bọn họ muốn cưỡng ép trói cô bé mang về nhà họ Dương sao?
Không quan tâm cô bé có đồng ý hay không?
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhíu mày, đây là ông bà nội của ba, là người thân của cô bé, nhưng cô bé không hề cảm nhận được tình thân trên người bọn họ.
Cô bé chỉ cảm thấy được sự tính toán.
Bọn họ vừa xuất hiện đã tính toán, hơn nữa không hề che giấu ở trước mặt cô bé.
Bọn họ tính kế nhà họ Đường, tính kế mẹ, tính kế cô bé, thậm chí tính kế ba.
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không hiểu vì sao lại có loại người như vậy?
Đây là người thân sao?
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đột nhiên cảm thấy ba rất đáng thương, sau này cô bé nhất định sẽ đối xử với ba tốt hơn, tốt hơn nữa.
"Hai người đã thảo luận xong rồi sao?" Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ mở to mắt nhìn về phía bọn họ, trong sáng ngây thơ.
"Đúng rồi, cháu tên gì." Bà cụ   từ.
"Cháu tên Vũ Kỳ." Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ suy nghĩ một giây, bởi vì bọn họ vừa   nói họ của mình.
"Vũ Kỳ, bà đưa cháu ra ngoài chơi, đưa cháu đi ăn đồ ngon được không?" Bà cụ Dương muốn giữ Đường Vũ Kỳ ở lại trước, khi nào có kết quả xét nghiệm rồi tính sau.
Đường Vũ Kỳ nhìn ba ta, đôi mắt chớp chớp, cô bé cảm thấy bà ta giống như bà ngoại sói.
"Cháu phải chờ ba về." bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không dễ lừa như thế: "Cháu gọi điện thoại cho   điện thoại nhấn loạn một hồi, đến khi bà cụ Dương biết cô bé gọi cho Dương Tầm Chiêu, muốn ngăn cản thì đã không còn kịp rồi.
"Alo." Bên kia Dương Tầm Chiêu nghe máy rất nhanh.
"Ba, con là Vũ Kỳ." Đường Vũ Kỳ không cầm ống nghe, mà mở loa.
Đúng vậy, cô bé cố ý, hai người kia muốn bắt nạt cô bé và mẹ, cô bé không thể để người ta bắt nạt mình như thế.
Ông cụ   Tầm Chiêu thì bản năng im lặng.
"Vũ Kỳ, sao con lại ở công ty?" Dương Tầm Chiêu có chút bất ngờ, số điện thoại này là điện thoại bàn trong văn phòng công ty.
"Ba, khi nào ba kết hôn với mẹ?" Đường Vũ Kỳ không trả lời mà đột nhiên thay đổi chủ đề, Đường Vũ Kỳ hỏi rất tự nhiên, cũng không nhìn ông cụ Dương và bà cụ Dương.
Trong lòng Đường Vũ Kỳ có chút căng thẳng,   bé nghĩ thì làm sao bây giờ?
Cô bé vốn cố ý làm trò gọi điện thoại cho ba trước mặt ông cụ Dương và bà cụ Dương, cố ý chọc giận bọn họ.
Cho nên vào lúc này ba không được giống như xe tuột xích, nếu không thì cô bé sẽ tức giận.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương không nghĩ tới Đường Vũ Kỳ đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng bọn họ cũng muốn biết Dương Tầm   thời không nói chuyện.
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, cho nên con muốn giúp ba." Dương Tầm Chiêu ở bên kia cười khẽ ra tiếng, tiếng cười rất êm tai, cũng rất tự nhiên.
"Có phải ngoại trừ mẹ thì ba không bao giờ cưới người khác đúng không." Đường Vũ Kỳ lại nhanh chóng hỏi một câu.
Khi Đường Vũ Kỳ hỏi vấn đề này thì sắc mặt ông cụ Dương và bà cụ Dương thay đổi.
Đường Vũ Kỳ cảm thấy ba sẽ không trả lời sai vấn đề này, nếu ba trả lời sai thì cô bé sẽ không bao giờ giúp ba nữa.
Cho nên bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đưa ra đề bài này để   không chút do dự, vô cùng kiên định, không cần nghi ngờ chuyện này, cả đời này anh chỉ   và bà cụ Dương khó coi, tuy rằng bọn họ đã sớm biết Dương Tầm Chiêu vẫn chưa từ bỏ Hàn Nhã Thanh, nhưng hiện tại bọn họ chính tai nghe thấy thì vẫn không thể chấp nhận được.
Ông cụ Dương tàn nhẫn muốn nói hai câu, nhưng bà cụ Dương đã kéo lại.
"Sau khi ba và mẹ kết hôn thì sẽ không có thêm em trai em gái đúng không?" bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cố ý, bình   công chúa nhỏ, công chúa nhỏ tuyệt đối sẽ tức giận.
Lúc nãy cô bé hiểu ý của ông cụ Dương, ông cụ Dương ghét bỏ cô bé là con gái, còn muốn ba cưới người phụ nữ khác sinh em trai cho cô bé, Đường Vũ Kỳ muốn cho bọn họ chính tai nghe thấy thái độ của ba, sau đó làm cho bọn họ hết hy vọng.
Đương nhiên bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng thừa nhận, cô bé   ai bảo bọn họ vẫn luôn bắt nạt mẹ chứ.
Bọn họ còn muốn cướp cô bé từ tay mẹ sao? Hừ!!
Không thể tha thứ được!!
Thật ra cô bé đã có anh trai, vốn không cần em trai, nhưng cô bé mới không nói cho bọn họ biết.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương nghe Đường Vũ Kỳ hỏi thì trái tim lơ lửng, đây là vấn đề bọn họ quan tâm nhất, nhà họ Dương không thể không có   gái, ba chỉ cần con là đủ rồi." Trong giọng nói của cậu ba Dương mang theo ý cười, đó là nụ cười thỏa mãn hạnh phúc, anh vốn cho rằng cả đời này mình và Hàn Nhã Thanh sẽ không có con, hiện tại trời cao rủ lòng thương cho anh một đứa con gái xinh đẹp như vậy, anh đã cảm thấy thỏa mãn.
Khuôn mặt của ông cụ Dương u ám đáng sợ, ông cố kìm nén   không lẽ cô bé cố ý sao?
Nhưng cô bé chỉ mới năm tuổi, một đứa bé năm tuổi không thể nghĩ nhiều như thế.
"Ba có thể thề sẽ không có thêm em trai không?" Từ trước đến nay Đường Vũ Kỳ rất giỏi nhìn mặt nói chuyện, cô bé nhìn ra được ông cụ Dương và bà cụ Dương tức giận nhưng vẫn thấy chưa đủ.
Hai người kia mắng mẹ rất nhiều lần, cũng bắt nạt mẹ rất nhiều   giận thay cho mẹ.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương nghe Đường Vũ Kỳ nói thì vẻ mặt hai người lập tức thay đổi, có chút kinh ngạc nhìn về phía Đường Vũ Kỳ.
Đứa nhỏ này?
Trong lúc bọn họ kinh ngạc thì giọng nói cậu ba Dương ở bên kia không chút do dự truyền đến:
"Ba thề, bé cưng Vũ Kỳ của chúng ta sẽ không có em trai cũng sẽ không có em gái."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.