Cho nên lúc này trong lòng ông cụ Dương rất lo lắng, vì thế ông chủ động sửa lại lời nói, đương nhiên ông cũng tính toán như vậy.
"Không cần, con gái tôi không cần hai người quan tâm." Ý của Dương Tầm Chiêu rất rõ ràng, muốn vạch rõ giới hạn với nhà họ Dương.
"Dương Tầm Chiêu, cháu là người nhà họ Dương, ông là ông nội cháu, cháu lại nói chuyện với người lớn như vậy..." Ông cụ Dương tức giận, suýt nữa nôn ra máu.
"Tầm Chiêu, bà là bà nội, bà và ông nội làm như vậy cũng chỉ vì cháu, không phải ông bà không buông tha cho Hàn Nhã Thanh, nhưng chuyện liên quan đến nhà họ Dương, liên quan đến Dương Thị không phải là chuyện nhỏ, có một ngày cháu sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ông bà." Bà cụ Dương thấy tình hình không ổn nên liên tục giải hòa, đương nhiên bà cụ Dương đã quen dùng thủ đoạn mềm dẻo.
Lúc này Dương Tầm Chiêu ở bên kia lười cười lạnh, anh đã sớm không còn ôm bất cứ hy vọng gì với nhà họ Dương, đối với bọn họ mà nói thì lợi ích mãi mãi đứng đầu, sẽ không bao giờ thật lòng nghĩ cho anh.
Trước kia bởi vì Hàn Nhã Thanh không sinh được con nên bọn họ dồn ép Hàn Nhã Thanh, hiện tại bọn họ đã biết anh và Hàn Nhã Thanh có một đứa con gái nhưng thái độ của bọn họ vẫn không thay đổi, vẫn dồn ép anh!
Đúng vậy, bọn họ đang dồn ép anh!
"Dương Tầm Chiêu, ông nói cho cháu biết Dương Thị tuyệt đối không thể truyền cho con gái." Ông cụ Dương tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866855/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.