Anh trực tiếp đỗ xe ở bãi đỗ xe xong, sau đó từ hầm đỗ xe đi thẳng lên tầng 28.
Lúc này, trong phòng 2809, hai mắt Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm vào máy tính, thần sắc ngưng trọng.
“Cuối cùng có một chút tiến triển.” Người ngồi bên cạnh Hàn Nhã Thanh gỡ tai nghe xuống, bỏ kính xuống, thở phù một hơi: “Có điều, như này vẫn còn lâu mới đủ, còn phải tiếp tục.”
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh trầm giọng đáp, chỉ từng này, đương nhiên còn xa mới đủ.
“Ngồi máy bay nửa ngày, lại tra máy tính mấy tiếng, thắt lưng tớ đau nhức, tớ đi tắm trước.” Người đó đứng dậy, vẹo eo.
“Được, cậu đi đi.” Mắt của Hàn Nhã Thanh vẫn dán vào máy tính, tra xem những thông tin quan trọng.
Người đó cầm đồ ngủ, khi đi qua bên cạnh Hàn Nhã Thanh, dừng bước chân, nhìn sang Hàn Nhã Thanh, cười nói: “Cậu cũng bận cả ngày rồi, không mệt sao? Có muốn cùng nhau?”
Hàn Nhã Thanh ngước mắt, nhìn qua, lông mày hơi nhướn lên: “Cậu nếu như không muốn đi, có thể tiếp tục công việc.”
“Nhà tư bản đại ác.” Khóe môi của người đó hơi giật giật, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Người đó vào phòng tắm không bao lâu, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Hàn Nhã Thanh xem quá nghiêm túc, quá chú tâm, nhất thời không nghe thấy, hoặc nghe thấy rồi, nhưng đầu óc không có đưa ra phản ứng.
Cho nên, Hàn Nhã Thanh không có nhúc nhích.
Bên ngoài, cậu ba Dương gõ liên tiếp mấy lần, nhưng đều không có ai ra mở cửa, mắt của anh rõ ràng càng tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866838/chuong-923.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.