Có điều, Đường Vũ Kỳ khi Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại đứng dậy, nhìn thấy tờ quảng cáo của khách sạn ở trên bàn.
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ ánh mắt sắc bén nhìn chữ bên trên.
Đường Vũ Kỳ sau đó bèn nhanh chóng gọi điện cho cậu ba Dương.
Bây giờ đã là hơn 10 giờ tối.
Cậu ba Dương nhìn thấy điện thoại Đường Vũ Kỳ gọi đến, khóe môi hơi cong lên, lúc này, Hàn Nhã Thanh chắc đã về nhà rồi.
Cho nên, tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ lần này gọi điện chắc là báo tin tốt cho anh rồi?
“Bảo bối, mẹ về rồi.” Điện thoại vừa kết nối, cậu ba Dương liền mở miệng, lúc này ngữ khí của anh không phải nghi vấn, mà là khẳng định, anh cho rằng giờ này Hàn Nhã Thanh chắc chắn về nhà rồi.
Tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ nghe thấy lời của ba, vô thức liền nhanh chóng lắc đầu, nhưng cô bé sau đó nghĩ cô bé lắc đầu ba cũng không nhìn thấy, bèn vội nói: “Không có, mẹ còn chưa có về.”
“Không có? Mẹ còn chưa về nhà sao?” Cậu ba Dương nhíu chặt mày, anh lần nữa nhìn giờ, chắc chắn đã hơn 10 giờ tối rồi, giờ này Hàn Nhã Thanh vậy mà còn chưa có về nhà?
Cô với Đường Bách Khiêm có chuyện gì cần bàn lâu như vậy? Giờ cũng bàn đến 5-6 tiếng rồi.
Muộn như vậy rồi, cô vậy mà còn chưa về?
“Ừm, còn chưa về, mẹ đã nói, tối nay mẹ không về.” Đường Vũ Kỳ đem tất cả lời vừa rồi Hàn Nhã Thanh nói đều nói cho cậu ba Dương.
“Con nói cái gì? Mẹ nói tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-muon-chay-dau/866837/chuong-922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.