Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau
Giang Nhạn Sương chạy theo cậu mồ hôi nhễ nhại, cô kéo tay lại nói như người hụt hơi. - Thomas, cô không chạy nổi nữa rồi, cháu đi chậm chút. Cô dẫn cháu đi ăn kem có được không? Hồ Vương Bảo mặt xụ xuống tỏ vẻ không vui. ''Cô là người lớn mà sao đi chậm thế. Đã vậy còn đi giày cao gót tận mười phân nữa chứ. Bản thân cũng là một nhân viên của công ty mà sao tác phong lại lề mề không nghiêm chỉnh tới vậy? Là một thư kí của chú Hàn cô phải biết hôm nay làm việc gì, trang phục phải ra sao cho phù hợp chứ !!! Đi làm mà cứ như người mẫu đi trình diễn thời trang vậy.'' Hồ Vương Bảo tuy chỉ là một đứa nhỏ nhưng giọng nói lại lớn, nhân viên đang làm việc gần đó cũng có thể nghe rõ. Giang Nhạn Sương lúc này đã tức giận thật sự, Chưa bao giờ người trong công ty dám nói cô như vậy. Ngay cả Hàn Vân Phong cũng chưa từng có. Cái tên nhóc này là cái thá gì cơ chứ, chỉ là con nuôi của David - tổng giám đốc của tập đoàn DR mà thôi. Ở đây là Thanh Thành, không phải là ở Mỹ, nơi này do cô làm chủ. cô ta mím môi trợn mắt rồi vung tay lên định tát cậu. Hồ Vương Bảo cũng đâu phải là người hiền lành gì, nếu cô ta dám đánh cậu như lần trước, lần này cậu sẽ cho tay cô ta tàn phế luôn. Nhưng sự việc lại diễn ra theo một hướng khác, không biết Hàn Vân Phong từ đâu đi tới bắt lấy cánh tay của Giang Nhạn Sương . Hơi thở lạnh lùng của anh khiến đám nhân viên đang ngóc đầu ngóc cổ hóng chuyện cũng phải rùng mình cúi đầu tập chung vào công việc của mình. Vờ như không có chuyện gì sảy ra nhưng tai lại đang vểnh lên hết cỡ để nghe ngóng. - Nhạn Sương, em làm gì vậy? Nó mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Giang Nhạn Sương khựng lại, quay sang nhìn Hàn Vân Phong nũng nịu. - Anh Vân Phong, đứa trẻ này bắt nạt em. Hồ Vương Bảo cười khẩy không nói gì. Thật nực cười làm sao, một người phụ nữ hơn hai mươi lại đi nói là bị một đứa bé năm tuổi bắt nạt Có phải đã ngược với lẽ thường rồi không ???? Hàn Vân Phong lạnh mặt lại. Đang làm việc tự dưng anh lại nghĩ tới Thomas, anh không biết cậu bé đã tìm tới đâu rồi. Đứa trẻ đáng yêu như vậy nghĩ cũng thật đáng thương. Thế là anh gác công việc sang một bên tới chỗ này. Ai mà ngờ được đi từ phía xa đã nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng có phầm hơi chững chạc của cậu. Nghe những lời cậu nói lại càng khiến anh ngạc nhiên hơn rất nhiều. Một đứa trẻ năm tuổi mà lời nói đã như một cấp trên đang khiển trách nhân viên vậy. Như vậy xem ra cậu được mẹ mình dạy dỗ không tồi, chắc chắn mẹ cậu cũng là một người phụ nữ đảm đang. Những gì cậu nói hoàn toàn đúng, nhưng Giang Nhạn Sương lại muốn đánh cậu thì thật không đúng. ''Nhạn Sương, em nói một đứa bé năm tuổi có thể bắt nạt em có phần hơi lố bịch rồi không.? Những gì Thomas nói đâu có sai. Làm người ai cũng có lúc sai lầm, biết được chỗ sai mà sửa thì mới là điều đúng đắn.'' Giang Nhạn Sương là kẻ thức thời, chỉ cần Hàn Vân Phong tỏ vẻ không vui một chút là cô ta đã phải cuống quýt lấy lòng. - Anh Hàn Phong nói đúng, Thomas góp ý là rất tốt. Thomas, cho cô xin lỗi cháu nhé ! Hồ Vương Bảo cười hì hì cho qua. Dạy cô ta một bài học như thế này là được rồi, nên chừa cho cô ta một con đường sống. Nhưng Giang Nhạn Sương lại không nghĩ vậy. Hôm nay cậu đã làm cô ta bẽ mặt , ngoài mặt cô sẽ như không có chuyện gì nhưng chắc chắn cô sẽ không nuốt trôi cục tức này. Sẽ có một ngày cô cho cậu một vố, dù cậu là trẻ con cũng không tha. Hồ Vương Bảo được Hàn Vân Phong dẫn đến phòng thiết kế ô tô. Ở đây có rất nhiều mô hình siêu xe mà cậu thích. Hàn Vân Phong thấy cậu nhóc này giống mình, rất có hứng thú với ô tô thì như tìm được bạn tri kỉ. Hai người một lớn một nhỏ nói chuyện với nhau rất ăn í. Hồ Vương Bảo cầm trên tay một mô hình ô tô thể thao. kính của nó theo thiết kế được làm bằng kính chống đạn. Các bánh xe còn được thiết kế đặc biệt để có thể đi trên tuyết cũng như mặt đường trơn trượt vào mùa đông. cậu rất thích cái mô hình này, Thông thường mỗi khi làm xe mô hình thì người thết kế sẽ làm ba bộ. Một bộ để trưng bày giới thiệu sản phẩm , một bộ để đưa xuống phòng máy làm thành thực tế. Một bộ còn lại là của Hàn Vân Phong vì anh rất thích xe hơi. thấy cậu bé này hợp với mình , vậy nên Hàn Vân Phong đã đưa cho cậu bộ của anh. Nhưng bộ này nhân viên ngập ngừng như có điều muốn nói. - Hàn tổng, bộ của ngài còn chưa lắp ráp. Hay là để hai hôm nữa lấy được không ạ. Hàn Vân Phong nhíu mày - tại sao lại lâu như vậy? Thông thường chỉ cần một ngày thôi mà. Nhân viên thiết kế vội vàng đỡ lời, anh ta là một anh chàng nhìn khá chững chạc và cứng rắn. Nhưng đứng trước Hàn Vân Phong thì vẫn run sợ, trán đã đổ mồ hôi. ''Thông thường mỗi bộ có khoảng ba bốn trăm chi tiết thì sẽ mất một ngày để lắm ráp. Nhưng bộ này có những hơn một nghìn chi tiết, muốn lắp thành công nếu cố gắng lắm cũng phải mất hai ngày.'' Hồ Vương Bảo nghe có mô hình còn chưa lắp ráp , đang còn nguyên đai nguyên kiện thì vô cùng thích thú. Cậu bé nắm lấy cánh tay Hàn Vân Phong lắc lắc năn nỉ. - Chú ơi , cho cháu bộ đó đi. Cháu mang về tự lắp. Cháu rất thích lắm mô hình.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau