Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau
Sáng sớm hôn sau, Hồ Vương Bảo vẫn dạy sớm như mọi khi. Cậu vào bếp thì thấy Giang Nhạn Sương đã đứng chờ cậu rồi. Cậu ngáp dài một cái rồi lười biếng lên tiếng. - đồ đệ.Dậy sớm thế.! Giang Nhạn Sương đứng ngây người mất vài giây mới định hình lại được. Trong lòng cô đang có một ngọn lửa giận nhưng đã bị cô nén xuống. vì mục tiêu lớn. Không nên để ý tới tiểu tiết. cô gượng cười chào hỏi. - Chào buổi sáng sư phụ. nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn rồi. Giờ ta làm gì đây ạ. Hồ Vương Bảo cũng giả vờ chững chạc như một vị sư phụ thật sự. - Um.. Hôm nay con nhìn ta làm rồi làm theo nhé. Cậu lại làm món bánh mì trứng như hôm qua. thành quả của hai người khá giống nhau, của Giang Nhạn Sương thì trang trí tỉ mỉ hơn một chút nên có phần đẹp mắt hơn. Nhưng người xưa đã từng nói, tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Khi Hàn Vân Phong ăn thử liền biết cái nào của Hồ Vương Bảo , cái nào của Giang Nhạn Sương . Anh chỉ nếm thử một miếng nhỏ bánh của cô ta làm rồi không ăn nữa mà quay sang ăn hết đĩa bánh của Hồ Vương Bảo làm không còn một chút. Cái đĩa sạch đến nỗi sắp soi gương được rồi. Giang Nhạn Sương rõ ràng cũng làm như vậy, tại sao kết quả lại không giống nhau cơ chứ! Hồ Vương Bảo biết cái này không trách cô được, là do bàn tay của từng người sẽ làm ra từng mùi vị khác nhau. Cho dù cùng một công thức thì người tinh ý vẫn nhận ra sự khác biệt. Nhưng cậu không nói cho cô ta, cậu phải chơi cô ta thêm một thời gian nữa mới thú vị. Can cái tội dám nhòm ngó ba của cậu. Hồ Vương Bảo tiến đến vỗ vai an ủi. -Đồ đệ ngoan, cái này phải từ từ học, không vội. Giang Nhạn Sương mỗi khi nghe thấy từ đồ đệ là cảm thấy không thoải mái , nhưng nhịn vẫn phải nhịn. Hôm nay Hồ Vương Bảo nói là đã tìm được địa chỉ của ba cậu, ba cậu làm ở tập đoàn Hàn thị. Hồ Vương Bảo lên tiếng hỏiHàn Vân Phong. Giọng nói dễ thương vô cùng, khiến người ta nghe lòng cũng mềm nhũn mà cưng chiều. - Chú tốt bụng ơi, tập đoàn Hàn thị là ở đâu ạ, ba cháu làm ở đó. Cháu muốn đi tìm ba. Hàn Vân Phong nhìn đứa trẻ trước mặt mà thầm ước ao, nếu ngày đó anh và cô không xảy ra mâu thuẫn thì có lẽ bây giờ anh cũng có con rồi. Ước gì anh cũng có một đứa con đáng yêu như thế... - Cháu có chắc là ba cháu làm ở Hàn thị không, vậy tên tuổi là gì để chú tìm giúp cháu. - Cháu không biết tên, chỉ biết ông ấy làm ở đấy thôi. - Vậy được , để chú đưa cháu tới Hàn thị. Giang Nhạn Sương ngoài mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng đã có một ngọn lửa mang têm đố kị đang bùng cháy. Tại sao thằng nhãi này lại tốt số đến thế chứ! Mỗi lần cô ta muốn được Hàn Vân Phong đưa tới công ty phải tìm được đủ mọi lí do trên trời dưới biển. Có lần cô ta còn phải giả vờ ngã làm trật chân không lái xe được, anh ta mới miễn cưỡng đưa cô đi được hai hôm. Vậy mà lần này lại chủ động đưa một đứa trẻ không thân không thích đi cơ chứ !!!! Hồ Vương Bảo cũng không từ chối. - Vậy cũng được, cháu xem như là miễn cưỡng đi vậy. Cái thái độ kiêu ngạo này của cậu ta khiến Hàn Vân Phong phải bật cười, cậu nhóc này khá thú vị đấy chứ ! Tới công ty, cậu giat bộ tìm người mà đi dạo một vòng. Thấy ai cũng cung kính đối với Giang Nhạn Sương , còn có người nịnh nọt lấy lòng. -Chị Nhạn Sương hôm nay xinh đẹp quá, quả là Hàn phu nhân chính hiệu đây rồi. Giang Nhạn Sương cũng cười từ ái, nhưng trong lòng lại như đang nở hoa. Cô ta tỏ vẻ như một bà chủ chân chính. - Em đừng nói thế, chị ngại đó. Anh Vân Phong đang còn lo phát triển sự nghiệp. Chuyện cưới xin còn để sau . - Chị không phải khiêm tốn, cả cái Thanh Thành này ai mà không biết chị đang ở cùng với Hàn tổng cơ chứ! Vậy là Hàn phu nhân rồi còn gì. Hồ Vương Bảo cảm thấy nổi cả da gà, Giang Nhạn Sương này thật giỏi diễn kịch. Hàn phu nhân sao???? Tại sao cậu lại cảm thấy người ba này của cậu đâu có nghĩ thế, là cô ta cứ bám riết không buông đấy chứ! Đã thế phải trị cô ta mới được. Hồ Vương Bảo chạy tới chỗ Giang Nhạn Sương hồn nhiên nói. - Đồ đệ, dẫm ta đi tham quan một vòng được không? Giang Nhạn Sương nghe Hồ Vương Bảo gọi mình như thế thì không biết phải giấu mặt đi đâu. Mặt cô ta đã đen xì lại nhìn rất khó coi. Không đợi Giang Nhạn Sương kịp phản ứng,Hồ Vương Bảo đã kéo tay dẫn đi. Mấy người nhân viên sau lưng cô nhìn thấy cảnh này thì cười khúc khích, sợ cô ta sẽ ghi thù nên ai nấy đều phải che mặt lại. Hồ Vương Bảo bắt cô ta dẫn đi tham quan chỗ này chỗ kia. Giang Nhạn Sương chân mang giày cao gót mười phân mà bị dẫn chạy tới chạy lui như vậy khiến cô ta mỏi rời cả hai chân. Đi đâu Hồ Vương Bảo cũng gọi cô ta là đồ đệ rồi sai cái này, lấy cái kia khiến cô ta xoay như chong chóng. Lần này mặt mũi của cô ta trước nhân viên toàn công ty đã mất sạch sẽ. Phải biết rằng trước kia đi đâu cô ta cũng khoe khoang mình là Hàn thiếu phu nhân tương lai mà chèn ép nhân viên trong công ty. Để vào được tập đoàn Hàn thị làm việc là một điều không hề đơn giản. Ngoài có bằng cấp, kinh nghiệm ra còn phải là những người được tuyển chọn kĩ càng. Có người cố gắng bao nhiêu năm mới vào được công ty, ai ngờ bị cô ta chèn ép tới mức phải bỏ việc. Những chuyện này Hồ Vương Bảo tối qua đã điều tra một lượt. Hôm nay cậu phải làm cho cô ta biết thế nào là bẽ mặt
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128
Chương sau