Ông Trịnh xem xét một hồi thì không thấy có ai mới tạm yên tâm đi vào trong phòng. Giai Ý cô vội vã đi về phòng mình.
Ông Hàn và ông Trịnh nói chuyện tiếp với nhau.
" Tình hình của bà ta như thế nào rồi?"
" Bà ta bây giờ là một tú bà của lầu xanh."
Ông Hàn cau mày, nói: " Vậy thì lại phải càng giấu. Không thể để Hàn Thương Ngôn biết người đẻ ra nó là loại người đó."
" Nhưng anh à..."
Ông Hàn liền chuyển sang chủ đề khác: "Cũng muộn rồi, chú ở lại đây đi. Mai tôi cũng phải bay về Mỹ."
Ông Trịnh từ chối: "Thôi, em cũng phải về. Mai còn dậy sớm bán bún nữa."
Ông Trịnh ra về. Ông Hàn cũng lên phòng đi ngủ. Nói vậy thôi chứ, ông ấy không ngủ được, liên tục suy nghĩ về chuyện Hàn Thương Ngôn. Bà Hàn bỗng dưng ôm lấy ông rồi nói: "Muộn rồi sao anh còn chưa ngủ? Anh không ngủ có biết là ảnh hưởng tới sức khỏe lắm không. Ngủ đi mai chúng ta còn xuất phát."
Bà Hàn an ủi ông khiến ông càng cảm thấy tội lỗi hơn.
" Um"
Nói rồi ông ôm lấy bà đi ngủ.
Còn Giai Ý cô cũng đang trằn trọc không ngủ được. Cô nghĩ lại những gì mà ông Trịnh nơi. Trong lòng vô cùng rối ren.
" Không biết bác ấy có nghĩ mình đã nghe được tất cả không nhỉ?" Cô suy nghĩ một hồi rồi quyết định sẽ giữ im lặng.
Cả đêm qua, Hàn Thương Ngôn anh vẫn chưa về. Khiến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tan-tat-cua-tong-tai-phan-2-/3591164/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.