Huỳnh Cao Mẫn thật ra cũng có bạn ở Bắc Kinh nhưng lại nói là không có ai là người thân thiết ở đây chủ yếu là để ông Hàn thương cảm. Cô ta đang ở nhà bạn, gác chân lên bàn, bật tivi rồi trên tay là ly rượu vang đắt đỏ. Một khung cảnh vô cùng sung sướng, không có gì là vất vả cả. Đang ngồi ăn hoa quả nhập khẩu thì có ai gọi đến. Trên màn hình hiện lên hai chữ 'Bác Trai'. Sắc mặt cô ta vui mừng liền nhấc máy
"Bác Hàn ạ, con Tiểu Mẫn đây!"
" Bác về Bắc Kinh rồi. Con mau quay về nhà đi."
Trong lòng ả vui mừng không thôi, nhưng lại yếu đuối nói: "Bác à, anh Hàn có giận con không? Con sợ anh ấy lại đuổi con đi."
Ông Hàn cười rồi nói: "Con khách sáo quá. Về đi, nó không dám làm gì con đâu."
" Vậy con sẽ về ạ."
Ả cúp máy, không nhịn được vui sướng mà cười như điên. Bạn của ả trong phòng ngủ đi ra
" Mày làm cái gì nà cười to vậy? Tao đang ngủ ngon mà.
Huỳnh Cao Mẫn đắc ý kể cho bạn thân nghe: "Bố chồng tao vừa mới gọi tao về. Hàn Thương Ngôn, anh ấy cuối cùng cũng chịu thua. Cảm ơn mày 2 hồm nay đã chiếu cổ tao nha. Tao mà được gả vào nhà đó nhất định sẽ không quên ơn mày."
" Hứa rồi đó. Mày mau sửa soạn lại đi. Còn đi gặp bố chồng tương lai nữa chứ."
Huỳnh Cao Mẫn vui vẻ đi vào phòng mà quên cái đống rác cô ta vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tan-tat-cua-tong-tai-phan-2-/3591153/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.