Hàn Thương Ngôn anh nhớ lời chị quản lý dặn dò : "Cầu xin anh, đừng cho con bé về nhà tôi. Xin anh hãy cho nó ở nhà mình. Tôi thật sự đã bị ung thư giai đoạn cuối rồi."
Hàn Thương Ngôn nghe xong thì vô cùng sửng sốt.
Hàn Thương Ngôn cũng vô cùng hiểu mà đồng ý không một chút do dự.
" Nhưng tôi nói thật là chị nên nói chuyện này với cô ấy. Nếu cô ấy đột ngột biết được thì cũng sẽ rất đau lòng."
" Tôi không muốn nó phải khổ sở nữa. Thời gian qua, tôi đã làm gánh nặng cho nó rồi."
Cô ấy cẩm tay của Hàn Thương Ngôn không nhịn được mà khóc nức nở: "Hàn Thương Ngôn, tôi tin tưởng cậu.
Xin cậu hãy cho con bé một cuộc đời an nhiên. Xin cậu đừng nhẫn tâm làm nó khóc. Tôi cầu xin cậu..."
Anh nghe vậy vô cùng chạnh lòng. Liền gật đầu. Lúc này chị quản lý mới thật sự yên tâm mà rời đi.
Giai Ý cô vẫn chưa hề biết gì mà đang nghe bác sĩ dặn dò.
"Sức khỏe của cô đã tốt lên rất nhiều. Cố gắng uống thuốc đều đặn, tập đi lại nhiều. Chân sẽ được bình phục nhanh hơn."
"Cảm ơn bác sĩ. Nhờ ơn ông nên chân tôi mới bình phục."
" Tôi chỉ khám với cho cô đơn thuốc để uống thôi. Bạn trai cô, cậu ta rất chu đáo, ân cần, lại nhẹ nhàng. Tôi thực sự cảm kích hình yêu của hai người đó."
Cô ngại ngùng mỉm cười.
Hàn Thương Ngôn mở cửa bước vào.
" Chào cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tan-tat-cua-tong-tai-phan-2-/3591152/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.