Nam Liêu xoa ngón tay, chửi rủa Chu Yên một cách ác độc, bỉ ổi đáng khinh, không biết mình đạo đức giả đến mức nào.
Chu Yên đặt điện thoại xuống, vợ của Đàm Trung là San San tới: “Lần này chồng tôi không có ở nhà, xem cô có thể làm gì.”
Có mấy người làm xuất hiện ở phía sau Vương San, từng bước tiếp cận Chu Yên, nhưng Chu Yên không hề nao núng, mặc cho họ đánh.
Cô ta bị thương càng nặng, Đàm Trung càng đầy Vương Sản ra xa.
Tuy nhiên, Vương San có thể ngồi vững trong vị trí bà Đàm nhiều năm, lòng dạ sao có thể cạn?
Cho nên buổi tối.
Khi Đàm Trung trở về nhà, Chu Yên đã để lộ những dấu vết bị đánh trên người dù có ý hay vô ý, nhưng sẽ không chủ động tô cáo, đàn ông, phải để anh ta thương hại.
Quả nhiên: “Vương San, chuyện gì xảy ra vậy?” Đàm Trung gầm lên, đúng như điều mà Vương San mong đợi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Chồng, hoá ra anh thật sự nghỉ ngờ là do em làm.” Ai không biết giả bộ đáng thương chứ? Giọng điệu của Vương San yếu đuối, mỏng manh.
Đàm Trung: “Không phải em làm, lẽ nào là cô ấy tự đánh mình?”
Vương San run rẫy thở dài: “Anh cứ coi như là em làm đi. Em không có gì để nói.”
Vương San không ăn, quay trở lại phòng ngủ.
Một nụ cười đắc ý nở trên khuôn mặt khi cô ta quay người.
Cô ta và Đàm Trung đã kết hôn nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3352265/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.