Vương San ở nhà, cô ta sẽ không dùng một chiêu hai lần, để để phòng, buôi sáng Vương San chủ 1g ngoài với Đàm Trung, cô ta HN.
thừng nói: “Ở nhà có mùi hồ ly, e muôn ra ngoài hít thở, đợi buôi tối tan làm sẽ về nhà. ‘ Đàm Trung không hài lòng, nhưng Vương San không quan tâm.
Đó là một đêm yên bình khác, đồ trang sức của Vương San “biến mất”.
Cả nhà đang tìm đồ trang sức cho Vương San, Đàm Trung rất sốt ruột: “Mật rôi thì thôi, đồ của mình cũng không trông chừng được.”
Lúc này, Chu Yên mới chậm rãi nói: “Có lẽ là tôi ăn trộm.”
Đàm Trung liếc nhìn Chu Yên rồi nhìn Vương San, cảnh cáo cô ta.
Vương San: “Tới phòng cô ta tìm.”
Đàm Trung vỗ mạnh xuống bàn: “Vương San, anh từng cảnh cáo em rôi.
“Thưa bà, thưa bà, đã tìm thấy rồi.”
Người giúp việc ngạc nhiên chạy đến.
Vương San phớt lờ không hài lòng của Đàm Trung, ngạc nhiên của Chu Yên, sao không tìm thấy trong phòng riêng của cô ta? Không phải Vương San định hại cô ta à?
“Thấy nó ở đâu?”
Sau khi người làm “do dự”, ghé sát vào tai Vương San.
“Ò, tôi nhớ rồi.” Vương San chợt nhận ra.
Đàm Nhạc: “Có chuyện nói nhỏ, không biết ai là lão gia trong nhà à?”
“ĐI đi, vứt nó đi, tôi không muốn thấy nữa. “Vương San có vẻ tức giận.
Người làm liếc nhìn Đàm Trung: “Nhưng thưa bà..
Ði Gia Sao Chu Yên lại cảm thấy không thể hiểu được vở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3352266/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.