Tìm tới đêm khuya, Vân Thư nằm bò ra bàn, thầm nghĩ, sao hai mẹ con thích mắt tích thế. Lần trước tìm Tạ Mẫn Tây cô đã lộ diện trong nhóm một lần, lần này lại là nửa đêm.
Vân Thư lấy điện thoại di động ra, đi ra khỏi cục giao thông, trong nhóm phát ra thông báo, nhờ mọi người tìm người.
Lúc này, trên con đường vắng lặng xuất hiện các loại xe, ô tô sặc sỡ, còn có xe máy ngâu lòi.
Khi cấp dưới của Tạ Mẫn Hành báo cáo lại, họ lại để cập đến đội xe kỳ lạ.
Giống nhứ đội xe xuất hiện khi tìm Tạ Mẫn Tây lần trước, trông giống là một nhóm người.
Tạ Mẫn Hành: “Để phòng họ, phái người tới phía nam thành phố tìm.”
Toàn cảnh thành phố A bày ra trước mặt Vân Thư, cô không biệt quê hương của mình lớn thế, ban đêm phôn hoa như vậy.
Bà Tạ ngồi một mình trên ghé đá công viên, không biết đây là đâu.
Bà ấy bước đến đây một cách vô định, mà tình cờ ở đây rất yên tĩnh, không có ai xung quanh, bà ây mệt mỏi ngồi xuống.
Nhìn lại chặng đường nửa đời của mình, bà Tạ cười: “Sông vô ích rồi.”
Khi màn đêm buông xuống, ăn xin trên đường phô, còn có lựu manh, những người vô gia cư đều tập trung tại công viên hoang vắng này, cây xanh che khuất bầu trời, ánh đèn đường mờ ảo. Bà Tạ không màng đến nguy hiểm, ngồi ở đây đến tận khuya.
Trời đã khuya, không còn ai tới đây nữa, tên lưu manh bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3319096/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.