Hai tay Tạ Mẫn Hành kéo áo hai dây của Vận Thư ra, giờ phút này Vân Thư đề lộ thân trên, chỉ có một chiếc áo ngực màu đen ôm ngực lại, trước ngực có mây vết hôn đã nhạt đi từ từ, Tạ Mẫn Hành trực tiếp dán người lên chỗ mềm mại đó rồi mút.
Mặt Vân Thư từ trắng. biến thành đỏ, giỗng như màu sắc núi lửa sắp bộc phát, Tạ Mẫn Hành mút một lúc lâu rồi ngắng đầu, “bốp” một cái chào hỏi trên mặt anh.
Tạ Mẫn Hành không quan tâm đến mặt, ôm Vân Thư đi vào trong nhà vệ sinh rồi nhìn vào gương, chỉ vào chỗ vừa rôi anh mút nói: “Không phải dị ứng, là vết hôn.”
Vân Thư nhìn mình trong gương, nghĩ đến mấy buồi sáng gân đây đều tỉnh lại trên giường, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Vân Thư giận dữ đạp một cái lên chân Tạ Mẫn Hành, lại muốn nhắc chân đạp vào bụng. anh: “Tôi sai rồi, cô cũng cho tôi một cái tát rôi, đừng tức giận, xuông lâu ăn cơm đi?”
Ao ngực đen với quân jean đen, vì Vân Thư tức giận mà nghẹn đên đỏ bừng mặt, giờ phút này chính là đang rèn luyện sức chịu đựng của Tạ Mẫn Hành.
Cậu chủ nhà họ Tạ có bao giờ cúi đầu trước người khác, đây là lần thứ ba, hơn nữa đôi tượng còn là Vân Thư. Ông nội Tạ cũng không có đãi ngộ như vậy.
Vân Thư lại tát một cái, trong mắt Tạ Mẫn Hành có lửa giận, rất nhanh đã bị bản thân đè nén lại, quả thật là do anh sai. Chỉ trách bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093275/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.