Chương trước
Chương sau
Có đối tác như vậy, Nam Liêu tức, xanh cả mặt, thắt lưng trên eo quấn chặt khiến cô ta càng cảm thấy khó chịu: “Người đâu, cởi đồ cho tôi.”

“Vâng, công chúa.”

Chu Yên bị Nam Liêu mắng một trận như trút nước, cô ta mới nhận ra mình đã làm sai ở đâu.

Nam Liêu: “Chu Yên, cô giấu tôi mua chuộc người làm của nhà họ Tạ đã gây ra nhiều rắc rồi, phá hỏng kế hoạch của tôi, tôi. tha thứ cho cô. Vậy mà cô lại ngu ngốc, dốt nát nhự thề, bảo cô gọi điện thì cô gọi, cô cân não đệ làm gì? Chẳng lẽ cỗ không biết bồn công chúa và tiểu tam như cô đang chung thuyền sao?”

Từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng có ai nhục mạ Chu Yên như thế, cô ta nồi giận vạch mặt Nam Liêu: “Công chúa, tôi tôn trọng thân phận cao quý của cô, ăn nói tử tế, đàng hoàng với cô, không có nghĩa là Chu Yên tôi dễ bắt nạt. Giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, cần có sự tin tưởng giữa hai bên và sự tôn trọng tối thiêu. Sau khi chuyện này thành công, mỗi người chúng ta lây đi thứ mình cân. Cô muôn làm tôn hại thanh danh của Vân Thư và khiến cô ta cút ra khỏi nhà họ Tạ, tôi muốn chia rẽ nhà họ Tạ, chỉ cân Tạ Đình. Những điều chúng tạ cân không liên quan đến nhạu. Nếu như cô cảm thấy chúng ta vẫn có thể hợp tác thì tôi hoan nghênh, nếu như không thể, cùng lắm là đồng quy vô tận.”

Chu Yên đã năm mươi tuổi, bị một đứa nhóc hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi măng chửi, thực sự cảm thấy rất khó chịu.

Nam Liêu nhằm mất, điều hòa hơi thở của mình, ép bản thân phải bình tĩnh lại: “Được, lần cuối cùng. Gần đây cô đừng liên lạc với ông ta, điện thoại của cô mười cái thì có tám chín cái sẽ bị nghe lén.”

“Được, có gì tôi sẽ liên lạc với vệ sĩ để anh ta chuyên lời.”

Tạ Mẫn Hành bắt được tên săn ảnh đã đề lộ bức hình ở trong nước, Tần Ngũ cọợt nhả hỏi: “Lão đại, xử lí tên khốn này thế nào đây?”

“Giao cho Lão Tứ, dặn dò cậu ấy giữ lại nửa cái mạng là được.”



Người đề lộ tắm ảnh ở nước Nam cũng Ƒ bị ông Tạ bắt được, cấp dưới hỏi: “Ông chủ, xử lý thế nào đây?”

Ông Tạ ngồi ở ghế sau của chiếc Sedan màu đen, đường nét cương nghị hiện rõ, mặt của Tạ Mẫn Hành và ông Tạ vẫn Có nét giống nhau, cha con có một biểu cảm tương tự, lạnh lùng chỉ thị: “Các người cứ tùy ý, để lại một nửa cái mạng cho hắn là được. ‘ Vân Thư ở trong nhà họ Tạ không có gì làm nên đánh cờ với ông nội Tạ cả ngày, xem như là xuông nước với ông ây: Ong nội, xem con ăn quân của ông đây.”

“Con bé này, còn muốn ăn quân của ông, cũng không xem xem là ông đã oai phong trên chiến trường bao nhiều năm, sao có thể thua con.”

“Tới đi, dùng sự thật nói chuyện.”

Dưới bóng cây xanh, một già một trẻ ngồi trước một bàn cờ đã được sắp xong, bắt đầu đánh cờ.

Bà Tạ hái những bó hoa tươi từ trên giàn căm vào những chiếc bình lớn nhỏ trong nhà, bày biện vô cùng đẹp mắt.

Sau khi Chu Yên biết được người để lộ ảnh ở nước Nam và nước Bắc đều bị đánh đến thừa sống thiếu chết, cô ta mới nhận ra ông Tạ đến nước Nam để làm chuyện gì.

Nếu nói thủ đoạn làm việc của ông Tạ không tàn nhẫn, thì sao có thê có người con trai tàn nhẫn như Tạ Mẫn Hành?

Ông ấy không giấu giếm chuyện này là do ai làm ra, thậm chí còn quang minh chính đại nói với mọi người răng kẻ phát tán ảnh là do nhà họ Tạ đánh, vì sao: “Vân Thư gả vào nhà họ Tạ chính là con cái của nhà họ Tạ, người ngoài bắt nạt Tiểu Thự chính là bắt nạt nhà họ Tạ chúng tôi. Nếu như tôi tha thứ, e rằng Mẫn Hành sẽ lột lớp da của tên đó, chỉ bằng đề tôi ra tay, còn có thể giữ lại một mạng của hẳn, quốc vương nghĩ sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.