Chương trước
Chương sau
Quốc vương nước Nam nghe thầy những lời của ông Tạ, cũng tức giận nói: “Thực sự nên làm như thế. Vậy đã tra ra người đứng đẳng sau chưa?”

Ông Tạ lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Nam Liêu ngồi đối diện ông Tạ, vì đề che giâu sự bất thường của mình, cô ta luôn cúi thấp đầu né tránh ánh mắt của ông Tạ.

Quốc vương nước Nam tò mò hỏi: “Cậu Tạ, thì ra cậu về nước là đề trút giận cho con dâu, tại sao lại không nói sự thật với tôi, biết đâu tôi có thể giúp được.”

“Ngài thân và quốc vương của một nước, sao có thê làm phiên ngài vì chuyện của con cái được, như thế sẽ không tránh khỏi gây lớn chuyện, Vân Thư cũng không chịu được. Lân này tôi quay lại một là đề kiểm tra số sách của công ty, hai là vì các con của tôi, không thể để Tiểu Thư phải chịu oan ức, làm cha làm mẹ như chúng tôi cảm tháy rất đau lòng.”

Từng câu từng chữ của ông Tạ không thê tách rời Vân Thư, ông ây yêu thương Vân Thư như con cái, thân thiệt như người một nhà. Nam Liêu cảm thây rât ghen tị, ở nước Nam mười năm, cô ta vẫn thường đến nhà họ Tạ, bọn họ luôn xem cô ta như người ngoài, chưa bao giờ thân thiết.

“Bác Tạ, bác gái và ông nội biết được chuyện của Tiêu Thư, mọi người thể nào rôi?” Mặc dù đã biết kết quả, Nam Liêu vẫn cần phải hỏi.

Ông Tạ: “Bọn họ đều ở nhà với Tiểu Thư, không có chuyện gì cả.”

Ông Tạ rời Hoàng cung chưa được bao lâu, công chúa nước Nam đã bị cảm lạnh vì chăm sóc cho hoàng hậu nhiễm phong hàn, quốc Vương nước Nam ra lệnh phải canh giữ và ¡ không được II rời khỏi phòng ngủ của công chúa.

Chu Yên lo lắng không thôi vì không liên lạc được với Nam Liêu, vệ sĩ cũng đã biên mất. Chu Yên mở ngăn kéo ra nhìn thấy lá đơn tạm xin nghỉ học của Vân Thư năm lặng lẽ trong đó, suy nghĩ của cô ta trở nên kỳ lạ.

Anh Tạ coi trọng Vân Thư như thế, làm ra chuyện lớn chỉ để trút giận thay Vân Thư cũng vì muốn nói rõ với tật cả mọi người đang theo dõi chuyện này về tâm quan trọng của Vân Thư. Chu Yên câm lây tờ đơn tạm xin nghỉ học, quyết định tiếp cận Vân Thư.



Đàm Nhạc thích Vân Thư, anh ta bị ba đưa ra nước ngoài rèn luyện để tích lũy thêm kinh nghiệm, bây giờ nhìn thấy tin tức của Vân Thư, anh ta lập tức đi thẳng về nước.

Chu Yên đang lo lắng không có người làm người trung gian thì vừa hay người đã trỏ lại.

Lần trước, sau khi Chu Yên gặp Vân Thư thì đã sai người đi điều tra về Vân Thư, nói đên cũng buồn cười, Đàm Trung là đối thủ chết của Vân Trằn, mà con trai của Đàm Trung lại yêu con gái của Vân Trần, ha ha.

Cổ phiếu tập đoàn Vân Thị giảm xuống kịch liệt, không thể không nói, Đàm Trung không ít lần xen vào giữa, Chu Yên lây điện thoại gọi cho Đàm Trung: “Bạn học cũ, gặp mặt một lần đị?”

Sự biến mắt của người áo đen không phải bởi vì gã ta trở về nước Nam mà là bại trong tay Tạ Mẫn Hành.

Tại một nơi tối tăm, Tạ Mẫn Hành.

như Đề Vương của bóng đêm ngồi ở bên trên: “Anh không ngoan ngoãn ở hoàng cung nước Nam lại muôn đến nước Bắc gây thị phi, là cảm thầy mình rất thông minh sao? Hay là chủ của nước Nam anh cảm thấy r rất thông minh?”

“Sao, sao cậu biết tôi đến từ nước Nam?”

Tạ Mẫn Hành tiến tới trước mặt người mặc áo đen: “Nói cho tôi biết mục đích, thì tôi sẽ không lấy mạng của anh.”

Tạ Mẫn Hành quá khủng bồ ở trong mắt của người mặc áo đen, anh cười rộ lên, rõ ràng là ga lăng nhưng người mặc áo đen lại cảm nhận được uy hiếp đến từ tử vong, gã ta bị trói trên cột đá, gã ta quen biệt người bắt gã ta, đó là người của Trần Tứ, nhớ đến Trần Tứ, người mặc áo đen chỉ nghe người phỉa trên nói: Trần Tứ không phải là người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.