Tạ Mẫn Hành túm tóc người mặc áo đen, trừng mắt nhìn gã ta: “Nếu miệng cứng răn không nói thì hãy nêm thử thủ đoạn của Trần Tứ đi.”
Tạ Mẫn Hành xoay người đưa tay về phía sau, người phía sau kéo người mặc áo đen đi vào nơi sâu.
Nhưng chỉ chốc lát sau, người mặc áo đen đã thét chói tai cầu xin tha thứ vang vọng toàn bộ địa lao.
Người đứng sau đã bị khai ra, người đàn ông nhã nhặn chạy ra nói với Tạ Mẫn Hành: “Thưa cậu, đã hỏi ra rồi, làm cả nửa ngày hóa ra là nợ đào hoa của cậu và ba cậu.”
Nam Liêu đã bị nhốt, ông Tạ nể mặt quôc chủ tức giận rời đi. Trước khi đi, ông ây còn nói với quốc chủ nước Nam: “Quốc chủ, công chúa còn nhỏ, làm cha mẹ phải quản giáo mới đúng.”
Câu nói này rất mỉa mai.
Lúc Tạ Mẫn Hành chuẩn bị xả giận cho cô vợ nhỏ của mình thì cô vợ nhỏ của anh lại vui vẻ đi gặp tình địch của mình, sao anh chịu được chứ.
Giang Quý không sợ chuyện lớn nói với Tạ Mẫn Hành: “Thấy chưa, cậu nhóc nhà họ Đàm theo đuồi em gái tôi đã năm năm rồi, vừa mới về nước đã hẹn em gái tôi. Cậu xem em gái tôi nề mặt chưa kìa, đi qua điên cuông. Cậu không nhận được đãi ngộ như vậy đúng không?”
Gần đây Giang Quý cũng không nhàn rồi, gia đình anh ây và phòng giáo dục có quan hệ mật thiệt, đều % làm giáo dục, anh ấy đã lén giúp Vân Thư giải quyết sự việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3092762/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.