Cô rất vui vẻ, cô không chỉ phải cảm ơn Chu Yên mà còn phải cảm ơn Đàm Nhạc, hiện tại Vân Thư đã có chút tiền nên rất hào phóng, lập tức biến thành đại gia: “Anh muốn ăn gì?
Tôi sẽ mời anh.”
“Ừm, đồ Tây?”
“Dị”
Giang Quý làm bình luận viên ở bên cạnh Tạ Mẫn Hành: “Chậc chậc chậc, em gái tôi chạy theo người khác rồi, sao không đuôi theo? Sợ em gái tôi nói cậu theo dõi sao?”
Tạ Mẫn Hành lười phản ứng Giang Quý xem náo nhiệt, anh tin tưởng Vân Thư, không phải chỉ là dùng bữa với người khác thôi sao, ha ha, anh không tức giận, tuyệt đối không tức giận.
Giang Quý “có lòng” nhắc nhở: “Này, cậu đừng nắm tay nữa, cậu không .
đầu lại Đàm Nhạc đâu. Người ta tuổi còn trẻ, non nớt, còn cậu thì sao, so tuổi thì còn lớn hơn tôi đó? Ba mươi chưa?”
Bên trong xe, điện thoại di động của Tạ Mân Hành vang lên, người gọi điện thoại đến là vợ.
Giang Quý nhịn không được trào phúng: “Còn lưu là vợ, ha.”
Khóe miệng Tạ Mẫn Hành mỉm cười: “Tiếu Thư lưu đó.”
Anh nhận điện thoại: “Alo, Tiểu Thư Sao vậy?” Anh mong chờ cuộc gọi đã lâu rồi.
“Ông xã, em và Đàm Nhạc đi ăn cơm cùng nhau, anh ở đâu? Đi cùng em đi.”
“Được, gửi địa chỉ cho anh.” Tạ Mẫn Hành dịu dàng, Giang Quý nhìn thầm người, đến giờ anh ấy chưa từng nhìn thấy mặt ôn nhu như vậy trên người một người đàn ông nào cả.
“Di trá.” Giang Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3092761/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.