Lục lão gia nhấc máy cho gọi cháu trai nhà họ lập tức đến thư phòng gặp ông. Trong lúc chờ đợi ông cũng không cho Hàn Thiên Ngạo cơ hội nào để thú tội. Ông liên lục đặt ra cho anh những câu hỏi han về gia đình đặc biệt là người bà của mình, đợi cho đến khi có tiếng gõ cửa mới ngừng hằng.
"Mau vào đi!" Người đàn ông đợi bên ngoài nghe thấy câu nói bên trong vọng ra mới mở cửa bước vào.
Lục Tư Thần mới ngày nào vẫn còn bày ra vẻ kêu ngạo trước mặt người tình cũ của em gái mình nhưng bây giờ khi đứng trước sự nghiêm khắc của ông liền trở thành một chú cún nhỏ ngoan ngoãn, biết nghe lời.
Lục Tư Thần ngồi xuống chiếc ghê đối diện với Hàn Thiên Ngạo, lại dùng ánh mắt dò xét để nhìn người khác. Lục lão gia phải hắng giọng để nhắc khéo anh thu lại ánh mắt ấy.
Tư Thần anh ta mặc dù ở nhà nhưng lại ăn mặc vô cùng chỉnh tề và sạch sẽ, tóc lại còn vuốt keo, chải nếp một cách gọn gàng, từ trên xuống dưới đều rất nghiêm chỉnh trừ thái độ ra đều hoàn hảo. Đôi chân dài vắt chéo lên nhau, vươn tay rót một tách trà nóng rồi đưa lên thưởng thức.
Nhìn thái độ hành xử xấc xược, cử chỉ vô cùng vô lễ khác với thường ngày của cháu mình khiến ông không thể nào chấp nhận được đành giở giọng chấn chỉnh: " Lão Thần! Mau xin lỗi cậu Hàn đi vì những gì cháu đã làm từ sáng đến giờ. Cháu đừng tưởng ta già rồi lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-sieu-mau-cua-tong-tai-nghien-vo-2/3536842/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.