Chương trước
Chương sau
Hàn Thiên Ngạo cũng biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, anh mạnh dạn lên tiếng: " Cháu biết! Nhưng xin ông hãy cho phép cháu tiếp tục bên cạnh cô ấy... Nếu như... nếu thật sự cô ấy không chấp nhận cháu, cháu sẽ cam tâm từ bỏ. Cầu xin ông." Anh vừa nói cả người cũng vừa vì quá xúc động mà rung lên bần bật.

Lục Tư Thần tiến tới, hạ giọng, thì thầm:

" Không lẽ anh muốn cháu gái Lục gia chúng tôi mang danh là người thích chen chân vào gia đình người khác."

Nói một cách đầy mỉa mai, rồi nhếch miệng cười chế nhạo.

" Chỉ cần hủy hôn ước là được! Dù gì đây cũng là quyết định của một mình cha tôi."

Lục Tư Thần cứ thể mà nổi giận: " Cậu nghĩ mình có khả năng đó sao?"

Anh kích động dùng lực đập tay xuống bàn để cảnh cáo và khẳng định: " Tôi sẽ không đời nào cho phép một kẻ luôn mang đến nguy hiểm cho người khác ở bên cạnh em gái tôi. Tốt hơn hết là hãy dẹp ngay cái mơ tưởng ấy của mình mà im lặng trở về nơi mình thuộc về trước khi tôi dùng sức mạnh của mình để công khai đá anh ra khỏi đây một cách nhục nhã."

Đứng trước lời đe dọa của anh trai người mình yêu anh vẫn nhất quyết không dao động, thẳng thừng đáp lại Tư Thần một câu: " Cứ tùy ý anh mà quyết. Chỉ cần đừng đẩy em ấy ra xa khỏi tôi..."



Chưa kịp dứt lời Tư Thần đã tóm lấy cổ áo anh và vung tay đấm cho anh một đấm vào mặt, cú đánh khiến cho

Hàn Thiên Ngạo phải choáng váng nằm trên mặt sàn.

Trước tình cảnh này, vừa thương vừa giận, Lục lão gia cũng không biết phải nên nói thế nào cho hợp tình hợp lẽ.

Trước tiền ông chỉ có thể kiềm hãm lại cơn giận dữ đang bộc phát của cháu trai, sau đó đuổi nó quay về phòng tự mình kiểm điểm. Xong mọi việc ông mới đến bên cạnh Hàn Thiên Ngạo đỡ anh ngồi dậy, cả hai yên vị một lát thì ông chỉ thở dài rồi từ chính miệng mình buông ra một câu: " Đám trẻ các người tự ý là làm đừng để ta phải nhọc lòng." Rồi đứng dậy rời đi mà không hề có ý định muốn quay lưng lại.

Trở về phòng mình, Lục lão gia lại cho thư kí đi điều tra về gia cảnh cũng như đời tư cô gái được cho rằng sẽ là vợ tương lai của Hàn Thiên Ngạo, ngoài ra ông còn muốn biết nhiều thêm về lịch sử tình trường anh. Thư kí vô cùng thắc mắc cô gái này là ai mà có thể khiến ông để tâm đến vậy. Ông vẫn luôn cố giữ mình tỏ ra bình tĩnh trước mặt lũ trẻ nhưng thật ra bên trong lại rất phiền não. Ông hiểu rõ cô gái đã hại cháu mình là người không bình thường nếu không Lão Thần đã dễ dàng thu dọn trước khi để ông nhúng tay vào.

Lúc này trên tầng 3, Lục Mạn Y trong phòng đang nằm dài trên giường, cảm thấy buồn chán vì không có việc gì để làm. Cô nghĩ về người đàn ông tối qua, nhớ về nụ hôn giữa hai người. Mặc dù không mong muốn nhưng cô hơi luyến tiếc nó thì phải bởi vì trong vô thức cô đặt ngón tay lên môi mình mà nghĩ về nó. Không biết đã mường tượng đến mức này đến nổi phải xấu hổ bật người dậy, vội nhìn vào mình trong gương. Đôi gò má đã ửng hồng như những cánh hoa anh đào, nóng bừng lên và tai cũng đã đỏ tía cả lên. Cô ôm mặt mình, vỗ mạnh vài cái để khiến đầu óc tỉnh táo. Đúng lúc bụng cô lại réo lên vài tiếng vì đói, thế là phải lê thân mình xuống dưới lầu để kiếm chút gì đó lớt dạ.

Đây là lí do ta có phân cảnh Lục Mạn Y và Hàn Thiên Ngạo bắt gặp nhau một cách gượng gạo vào chương sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.