Hôm sau, Hàn Thiên Ngạo sắp xếp trì hoãn lại một số công việc, không vội về nước. Tuy nhiên anh vẫn để cho cậu bạn của mình quay về lo liệu phần nào.
Đưa Thiên Ngạo đến cổng dinh thự Lục gia Mạc Nhiên mới yên tâm đánh xe vòng trở lại sân bay để chuẩn bị thủ
tục trước khi khởi hành.
Một mình Hàn Thiên Ngao đến Lục gia thăm hỏi, việc chính là để trình bày lại tất thảy sự việc với mong muốn là một kết cục tốt cho cả hai. Ngay từ đầu khi anh vừa đặt chân xuống nơi này cảnh vệ đã không còn xa lạ, cổng chính cũng được điều kiền mở ra từ xa, đến khi anh bước vào khuôn viên cũng đã chiếm hết ánh nhìn từ mọi người.
Chỉ trong chớp mắt mà trên dưới Lục gia đều thay đổ thái độ dành cho anh, khác với sự lịch thiệp và tử tế như lần đầu đến. Tuy vậy anh cũng không dám thất lễ mà ngang nhiên bước vào nhà khi chưa được sự cho phép của gia chủ. Anh bơ vơ đứng đợi trước cửa lớn của Lục gia để chờ, mặt kệ cho người khác có dòm ngó. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, đứng cả nửa ngày trời, hứng chịu ánh nắng khắc nghiệt của ngày hè, sắc mặt liền trở nên thập phần khó coi, trông làn da có phần sạm đi.
Hàn Thiên Ngạo không ngốc, anh rõ là biết đây không phải là cách cư xử với khách của gia chủ, kể cả khi họ có hận anh đến mức nào đi chăng nữa. Anh cũng đã bắt được một bóng dáng quen thuộc ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-sieu-mau-cua-tong-tai-nghien-vo-2/3536841/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.