Sau khi về tới quán trọ, Lâm Du đã nghe thấy tin này rồi, cô cười không dừng được, nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Ninh Ninh sao em có thể lớn gan như vậy?”
Cô nhịn cười không được: “Ngay cả thầy Hoắc cũng dám trêu chọc.”
Mặt Lê Nhất Ninh đầy vẻ vô tội: “Đó không phải là vì sự phát triển lâu dài của quán trọ chúng ta sao, nên em mới không thể không đắc tội thầy Hoắc.”
Hoắc Thâm nhếch môi, cứ im lặng ngồi đó xem cô biểu diễn.
Giang Nguyên ở bên cạnh nhìn thấy, lên tiếng nói: “Có điều cách này vẫn không nên dùng, sau này đừng làm phiền thầy Hoắc làm những chuyện này nữa.”
Lê Nhất Ninh kiềm cơn xúc động muốn chửi người của mình xuống, cô 'ờ một tiếng: “Tới lúc đó lại thấy, ngày mai chúng ta còn có khách tới nữa chắc là sẽ không thiếu tiền đâu.”
Giang Nguyên: “......”
Bữa tối là mọi người cùng nhau cố gắng làm ra.
Sau khi ăn xong, mọi người hẹn nhau đi ngắm cảnh đêm.
Nơi ngắm cảnh đêm không xa lắm, đi bộ chừng hai mươi phút là tới rồi.
Nhưng thể lực của Lê Nhất Ninh không tốt như vậy, đi được một lúc thì biến thành đi cuối cùng, cô nhìn xung quanh chỉ còn lại cô và anh quay phim thôi.
“Thầy ơi, thầy mệt không?”
Anh quay phim gật đầu: “Vẫn ổn”
Lê Nhất Ninh nhìn một cái: “Bọn họ đều đi xa rồi phải không, chúng ta còn phải tiếp tục theo lên sao?”
Anh quay phim: “Tùy cô.”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399308/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.