Hoắc Thâm cùng với nhân viên công tác của tổ đạo diễn hoàn toàn bị hành động của Lê Nhất Ninh làm cho ngây người.
Càng quan trọng hơn là, đoàn du khách cách đó không xa đã phát hiện ra Hoắc Thâm rồi, kinh ngạc hô lên một tiếng tất cả chạy qua nhanh như một làn khói.
“Thật không, là thầy Hoắc sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Lê Nhất Ninh vì kiếm tiền, cái gì cũng không lo không nghĩ nữa: “Chính là thầy Hoắc, đây là ngựa thây Hoắc vừa cưỡi, nếu chụp hình chung với ngựa là mười đồng, chụp hình chung với thầy Hoắc là hai mươi đồng, lên ngựa năm mươi đồng một người, mọi người muốn không?”
Các cô gái và bà dì: “Muốn muốn muốn, tôi muốn!”
Hoắc Thâm: “.......
Lê Nhất Ninh khống chế cục diện trước mắt: “Từng người từng người tới, mọi người đừng chen lấn, chúng tôi ở đây cả một ngày nên mọi người đừng chen lấn nha, tôi đi lên trước một chút được không.”
Lúc Đồng Nhiễm và Giang Nguyên trở lại, thấy Hoắc Thâm đang kinh doanh với gương mặt mang theo “nụ cười, mà Lê Nhất Ninh đang lấy một cái ghế cây nhỏ ngồi bên cạnh...... đếm tiền.
Đồng Nhiễm hoảng hốt không thôi, nhìn chuyện thình lình xảy ra này: “Ninh Ninh, cô đây là đang làm gì vậy?”
Lê Nhất Ninh “a' một tiếng, nhìn Hoắc Thâm: “Đang để thầy Hoắc kiếm giúp chút tiền.”
Đồng Nhiễm nhìn hai cái, đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.
“Ninh Ninh, sao cô có thể làm như vậy chứ” Cô ta nói lời chính nghĩa: “Chúng ta sao có thể để thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399307/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.