Anh quay phim: “Đúng vậy, làm sao thế?”
Lê Nhất Ninh 'a' một tiếng: “Vậy tôi có thể nói chuyện với mọi người không?”
Anh quay phim giật mình, bất ngờ nhìn cô: “Cô sợ phải không?”
“Một chút.” Lê Nhất Ninh nghe thấy tiếng gió rít qua, cô run rẩy: “Anh không sợ sao, tiếng gió này cảm thấy giống như sắp có sói tới vậy.”
Cô nhịn không được lẩm bẩm: “Anh biết không, trước kia tôi từng đọc một quyển tiểu thuyết nói nữ chính nửa đêm ở trên thảo nguyên gặp phải bầy sói, sau đó suýt chút nữa là bị ăn mất”
Anh quay phim: “......”
Lê to gan, cô bổ não quá mức rồi.
Lê Nhất Ninh nói xong, bản thân cũng tự run rẩy theo: “A a a a không được rồi, thầy ơi chúng ta về quán trọ đi.”
Cô nói xong thì định đứng dậy, kết quả chân bị nhữn rồi Lê Nhất Ninh chới với ngã về phía sau, ngay lúc cô cho rằng bản thân sắp ngã xuống đất thì có một đôi tay chắc khỏe vươn ra đỡ lấy.
Trong cơn hoảng hốt, Lê Nhất Ninh hình như ngửi được mùi gỗ mát lạnh.
Mùi hương quen thuộc quá mức, cô vô thức khẽ ngửi một cái.
Kênh trực tuyến còn có người nhưng bởi vì cảnh đêm rất tối rất mờ, nên không ai chú ý tới hành động này của cô.
Nhưng Hoắc Thâm cảm nhận được.
Anh cảm nhận được hơi thở của người phụ nữ trong lòng, hầu kết lăn một cái: “Lê Nhất Ninh”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, lập tức tỉnh táo lại.
Cô nhìn Hoắc Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-rac-roi-cua-anh-de/3399309/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.