Ba ngày sau.
Trong ba ngày này, Vân Tử Lăng đã chịu không ít khổ sở.
Đa Đa im lặng, thằng bé lựa chọn từ chối giao tiếp với tất cả mọi người.
Cho dù cô có nói cái gì, có làm cái gì thì Đa Đa cũng không phản ứng lại.
Thằng bé như thế này chính là điều mà cô không muốn thấy.
Thằng bé như thế này càng làm cô thêm đau khổ không chịu nổi.
Bác sĩ tâm lý tới.
Ông ta nói cho cô biết, Đa Đa là sợ bị lãng quên, sợ bị tranh giành nên mới chọn im lặng, chọn không nghe thấy, không nói chuyện, lựa chọn khép kín chính mình.
Bây giờ điều thằng bé cần nhất chính là sự yêu thương, cần một thứ tình cảm chân thật chứ không phải sự thương hại.
Mà tốt nhất tình yêu này nên xuất phát từ chính… Bố mẹ ruột của thằng bé!
Vân Tử Lăng im lặng.
Bây giờ chắc chắn điều này sẽ khiến cô phải chắp tay dâng Đa Đa lên cho bọn họ.
Nhưng…
Nếu cô không làm như vậy.
Thế thì…
Đa Đa của cô sẽ mãi mãi im lặng.
Đám phóng viên bên ngoài vẫn như không biết mệt mà ở ngoài nhìn chằm chằm, thậm chí ống kính của họ còn muốn xuyên qua tường để nhìn thấy mọi chuyện xảy ra bên trong.
“Mợ chủ, mời mợ xuống dùng cơm tối!” Dì Mặc đi lên lầu.
Vân Tử Lăng ngồi trên giường nhìn Đa Đa, sau đó cụp mắt xuống, giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Bọn họ còn ở dưới lầu à?”
“Đúng vậy!”
Trong ba ngày này, Nhã Linh và Khúc Tịnh Quân không rời đi dù chỉ một bước.
Ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787293/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.