Trong nhà họ Hoắc, Thái Hi Vân ngồi trong phòng xem tin tức trên Facebook.
Khúc Tịnh Quân và Nhã Linh đã mang đứa bé kia rời đi lặng lẽ không tiếng động, ngay cả các phóng viên cũng không phát hiện ra.
Không cần nghĩ cũng biết là do Hoắc Ảnh Quân sắp xếp.
Cũng đúng, có thể lặng lẽ không tiếng động ra nước ngoài, ngoài trừ anh có năng lực thuê máy bay riêng bên ngoài, túi những người khác thật sự không trả nổi!
Chỉ có điều…
Tuy bọn họ đã đi nhưng sóng gió ở Thành phố Nam Dương này vẫn chưa kết thúc đâu!
“Reng reng reng” bỗng nhiên điện thoại cô ta vang lên.
Đưa lên nhìn thì là một dãy số lạ.
Cô ta mở lên nghe.
Mấy phút sau.
“Được, tôi biết rồi!” Thái Hi Vân để điện thoại xuống, khóe miệng nhếch lên.
Uống nhiều thuốc, lại còn uống rượu, bị đưa vào bệnh viện?
Ha ha, thì ra cơ thể của Mộ Niệm Quang đúng là càng ngày càng kém!
Bệnh trầm cảm…
Cái bệnh này đúng là tốt mà!
Xem ra, cô ta phải tăng thêm một mồi lửa nữa rồi!
Nở một nụ cười độc ác, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên Khúc Tịnh Kỳ vẫn chưa ngủ.
Bà ta ngồi ở bàn ăn, trên bàn là một chai rượu vang đắt tiền và mấy đĩa thức ăn tinh tế.
“Dì.” Cô ta gọi một tiếng rồi đi tới.
Khúc Tịnh Kỳ vừa ngẩng mặt lên, đôi mắt uống đến phiếm hồng, có chút mơ màng nhìn cô ta, sau đó bỗng nhiên bà ta cười một tiếng: “Hi Vân à, mau tới đây uống rượu cùng dì!”
Nói xong bà ta ngoắc tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787294/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.