Một tiếng sau, Đa Đa đã thức dậy.
Thằng bé không được yên giấc, trong lúc ngủ cứ nhíu mày khiến Vân Tử Lăng vô cùng lo lắng.
Hoắc Ảnh Quân xuống dưới nhà, các phóng viên bên ngoài vẫn không một ai rời đi.
Bên trong biệt thự cũng không có ai lái xe ra ngoài.
Điều này cũng đủ để chứng minh là những người đó còn ở dưới nhà.
Rốt cuộc bọn họ đang nói gì thì Vân Tử Lăng không có hứng thú muốn biết.
Bây giờ điều mà cô lo lắng nhất chỉ có Đa Đa.
“Dậy rồi à?” Vân Tử Lăng tiến lên đón thằng bé, sau đó hôn nhẹ một cái lên trán thằng bé và mỉm cười nhìn thằng bé.
Đa Đa mở cặp mắt mông lung nhìn, thấy là Vân Tử Lăng thì bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Vân Tử Lăng nhẹ nhàng nâng cằm bé lên, khẽ mỉm cười hỏi: “Sao thế? Sao chân mày nhỏ nhíu lại hết rồi?”
Đa Đa nhìn cô, bắt đầu khoa tay múa chân: “Mẹ, con thật sự là con của cô Nhã Linh ạ?”
Vân Tử Lăng khựng lại một chút, rũ mắt xuống.
“Mẹ, con là do cô Nhã Linh sinh sao? Cô Nhã Linh là mẹ của con đúng không?”
Đa Đa tiếp tục nâng mặt cô lên để cô có thể nhìn thấy động tác tay của mình.
Vân Tử Lăng nhìn vào ánh mắt chân thành của thằng bé, có chút đau lòng nhưng vẫn mỉm cười nói: “Đúng vậy, cô Nhã Linh là mẹ ruột của con!” Vân Tử Lăng vừa nói vừa dịu dàng xoa đầu thằng bé.
Đa Đa sững sờ ra, ngay sau đó nhanh chóng ra dấu: “Tại sao cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787292/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.