Phản ứng này của Vân Tử Lăng làm chú Lưu giật mình.
Chuyện này, đây chính là cá ở sông Hoài…
Một ký cá hơn hai mươi bốn triệu, mợ không thích?
“Tử Lăng…” Hoắc Ảnh Quân có chút lo lắng, vội vàng vỗ nhẹ sau lưng cô: “Sao rồi, em khó chịu chỗ nào?” Vân Tử Lăng cau mày, cô cố gắng tiêu hóa nội tâm chán ghét, từ từ ngồi yên.
Ai biết, vừa nhìn thấy chén canh kia, chân mày cô lại nhíu chặc, cảm giác chán ghét lại đập vào mặt.
“Mang đi, mang đi…” Cô vội vàng xoay người qua bên cạnh một chút, dạ dày chua chua khó chịu.
“Chú Lưu, chú cất chén canh đi” vừa nói Hoắc Ảnh Quân vội vàng vỗ nhẹ cho cô: “Anh đưa em đi bệnh viện, có phải em bị lạnh hay không?”
“Sao rồi cậu chủ?” Thím Trương nhanh chóng chạy tới.
“Không biết, cô ấy giống như không thể ngửi mùi canh cá, nói chán ghét.” Hoắc Ảnh Quân lo lắng, anh thấy cô khó chịu anh cũng hốt hoảng theo.
Thím Trương nhìn Vân Tử Lăng, vội cúi người nói: “Mợ, mợ không thích mùi canh cá ạ?” Vân Tử Lăng không ngừng vuốt ngực, làm cho chính mình thoải mái một chút.
Chân mày cô nhíu lại rồi gật đầu một cái: “Có thể, có thể không thích được rồi..”
Thím Trương suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Mợ, mợ… Không phải mợ không biết mình đang mang thai đó chứ?” Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
“Thím nói gì?” Hoắc Ảnh Quân vội vàng nhìn về phía Thím Trương.
Thím Trương nhìn Vân Tử Lăng, vừa nhìn cô vừa nhìn Hoắc Ảnh Quân: “Cậu chủ, tôi cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787243/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.